Quan Triều Viễn đứng im tại chỗ chẳng ừ hừ gì, nhưng Tô Lam lại ngẩng đầu lên trước nói: “Tôi ngủ không sâu, nếu anh muốn ở lại thì tốt nhất là ngủ phòng bên cạnh, tôi ngủ không ngon thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến con của anh!”.
Lời này rất rõ ràng, cô không muốn chung giường chung gối với Quan Triều Viễn.
Phản ứng của cô khiến Quan Triều Viễn cau mày, sau đó anh cúi đầu nói với mẹ Trần ở trước mặt: “Tối nay cháu còn có hẹn phải về lại Giang Châu ngay.”
Mặc dù anh nói câu này với mẹ Trần, nhưng lại để cho Tô Lam nghe.
Mẹ Trần không ngốc, tất nhiên biết hai vợ chồng son còn đang giận dỗi, bà ấy vội nói: “Vậy cậu chủ đi đường cẩn thận chút, bảo trợ lý Lâm lái xe chậm thôi.”
Lúc mẹ Trần nói câu này, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam ăn cơm.
Tô Lam quay mặt đi, cúi đầu ăn cơm, không lên tiếng.
Ngay sau đó, Quan Triều Viễn hung dữ nói: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ đến một lần, xem bụng cô có lớn không. Nếu cô gầy thì tôi sẽ khiến Tô Yên em gái cô không đi học đại học được!”
Nghe thế, Tô Lam ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào Quan Triều Viễn bằng ánh mắt thù hằn.
Anh đúng là bỉ ổi, dùng người nhà của cô để ép cô nghe lời.
Sắc mặt Quan Triều Viễn u ám, anh liếc cô rồi xoay người, tức giận rời đi.
Mẹ Trần vội chạy ra ngoài tiễn.
Sau khi họ đi, Tô Lam vừa nhai cơm trong miệng vừa dùng tay VỖ vào cái gối mềm mại, chửi rủa: “Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn! Đồ khốn...”
Tiễn Quan Triều Viễn đi xong, sau khi mẹ Trần lên, bà ấy muốn nói lại thôi, bảo: “Mợ chủ, mợ... cần gì phải thế này, cậu chủ cũng là...”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!