Chương 60
“Chị à, chị đừng đổ oan cho em, ban ngày mọi người quay phim đã rất mệt rồi, em làm gì còn hơi sức đâu mà tính kế chị nữa?” Tô Nhược Vân lại bật khóc: “Em đối tốt với chị như vậy, chị lại nói em thế này, uổng công em còn không muốn lôi chuyện này đến đồn cảnh sát!”
“Hai ngày nay Tô Lam lén lén lút lút, hôm đó còn không về, sáng sớm mới trở lại”
“Tối qua cô ta cũng về rất sớm, cũng không ở cùng chúng ta, không phải cô ta thì còn là ai nữa!”
Tô Lam có trăm miệng cũng không biện bạch được.
“Lôi cô ta đến đồn cảnh sát!” Phương Vi kéo Tô Lam ra ngoài.
Đương nhiên Tô Lam sẽ không đi!
Nếu cô thật sự đến đồn cảnh sát, vậy cô có làm thế nào.
cũng không thể rửa sạch vết nhơ, làm nghề này của cô, danh tiếng cực kì quan trọng!
Còn nhớ có một ngôi sao nữ đang nổi quay một bộ phim, một lần liền nổi, cát-xê gần bằng ngôi sao hạng A, nhưng cuối cùng bị lộ tin thời đại học từng trộm vặt, chốc lát danh tiếng mất hết, không thể nổi trở lại nữa.
“Tôi đã nói là không phải tôi!” Tô Lam vùng vẫy.
Cho dù thế nào, cô cũng không thể thừa nhận!
Nhưng trong lòng cô hiểu rõ, tang chứng vật chứng đầy đủ, căn bản cô không biết giải thích thế nào, sợi dây chuyền này sao lại nằm trong vali của cô, hơn nữa, còn có nhiều người làm chứng như vậy!
Xong rồi!
Tô Lam tức giận nhìn Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân muốn chỉnh chết cô!
Phương Vi kéo Tô Lam thẳng tới cửa, một tay Tô Lam bám lấy cửa sống chết không chịu ra ngoài.
Một khi ra ngoài, cô liền thật sự xong đời rồi.
“Nửa đêm rồi còn không ngủ sao? Ồn chết đi được!” Một tiếng nói từ cửa truyền tới.
Mọi người chăm chú nhìn kĩ, là trợ lý Hạ Liên của Tiêu Mạch Nhiên, mà phía sau Hạ Liên chính là khuôn mặt mệt mỏi của Tiêu Mạch Nhiên.
Mặc dù Tiêu Mạch Nhiên này không còn phong quang như trước nữa, nhưng tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng cô ấy, tất cả mọi người đều như người câm, không dám nói gì.
Tô Nhược Vân lau nước mắt trên mặt mình, đi tới trước cửa: “Chị Mạch Nhiên, thật là ngại quá, hôm nay em làm mất một sợi dây chuyền, mọi người tốt bụng cùng nhau tìm giúp em, không may tìm được trong vali của Tô Lam, làm ồn tới giấc ngủ của chị, thật sự xin lỗi”
Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười: “Là sợi dây chuyền trong tay cô sao? Có thể cho tôi xem qua không?”
Tô Nhược Vân không biết trong Tiêu Mạch Nhiên đang nghĩ gì, chỉ đành đưa sợi dây chuyền cho Tiêu Mạch Nhiên: “Đương nhiên là được”