Chương 565
“Mấy ngày nay ở nhà phu nhân làm những gì “Xem tỉ vi, đi ngủ, thỉnh thoảng mở lò nướng bánh, phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng đọc sách thì phải.”
Quan Triều Viễn không nói gì, đi nhanh lên tầng, mở cửa thư phòng.
Trong thùng rác trong thư phòng, đầy ụ toàn là giấy!
Đống giấy này y hệt như bức thư mà anh cầm trong tay!
Mấy ngày nay Tô Lam đều chuẩn bị thư †ỏ tình, cô không muốn để Lê Hoa thấy, vì thế dặn dò Lê Hoa mấy ngày nay không cần thu dọn.
Vốn Tô Lam định chờ mình viết xong thư rồi dọn hết đống giấy trong thư phòng, nhưng bản thân cô lại quên mất.
Quan Triều Viễn lập tức đi tới, ngồi xổm xuống, nhặt giấy ra khỏi thùng rác.
Lúc này cái gì mà bệnh sạch sẽ, toàn bộ đều quên hết!
“Quan Triều Viễn, bức thư này tôi đã nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói cho anh biết suy nghĩ của tôi, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của tôi, tin là anh cũng hiểu vài điều, nhưng những gì anh biết, chỉ là một phần nghìn mà thôi, trước giờ chưa từng có người nào đối xử tốt với tôi như anh…”
“Quan Triều Viễn, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự, hình như tôi đã thích anh… Khi anh tỏ tình với tôi, tôi hoàn toàn ngây ngốc, vì tôi cho rằng căn bản anh không thể yêu tôi…”
“Quan Triều Viễn, tôi luôn trốn tránh tình cảm của mình, nhưng lúc này tôi quyết định dũng cảm một lần, nói cho anh những lời từ đáy lòng mình…”
Tô Lam thật sự nghĩ ra vô số cách viết thư, nhưng không có cách nào khiến cô hài lòng.
Vì thế, cuối cùng cô chọn cách đơn giản nhất.
Giấy trong thùng rác rất nhiều.
Quan Triều Viễn dứt khoát ngồi xuống đất, vuốt thẳng những trang giấy đã vò thành cục, sau đó đọc nội dung bên trong.
Anh có thể cảm nhận được, Tô Lam dùng rất nhiều tâm huyết để viết những bức thư này!
Thậm chí trong đầu anh còn hiện ra cảnh tượng Tô Lam gãi đầu không biết viết thế nào!
Vậy mà cô lại thật sự yêu anh!
Từ những bức thư này, anh có thể thấy được, cô yêu anh không phải ngày một ngày hai.
Quan Triều Viễn đọc đến mỏi mắt, cẩn thận cất những bức thư này đi, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Tô Lam chỉ cảm thấy mông đau rát, cô không biết bản thân mình bị thương như thế nào, lúc này cũng không có cách nào tìm người bôi thuốc cho, chỉ có thể nhịn.