Chương 4345
Anh ta cứ nhìn Lâm Thúy Vân như vậy: “Mưu sát người là chuyện lớn, dù sử dụng mỹ nhân kế cũng không có tác dụng đâu!”
Mẹ nó, ngày hôm nay thật chết tiệt!
Vẻ mặt Lâm Thúy Vân vô cùng sững SỜ.
Vừa rồi cô ấy bí bách quá, nghĩ muốn thành thật giải thích sự thật.
Hoàn toàn không có ý muốn dụ dỗ anh tai Nhưng bây giờ cả người cô ấy đã bị cuốn thành cái nem, cho dù muốn phản kháng cũng không có sức.
Miệng cô ấy mím lại, trong nháy mắt bên trong mắt to đã ngấn lệ.
“Giáo sư Lục, vậy phải làm thế nào anh mới tin em?”
Lục Mặc Thâm không thể chịu được bộ dạng làm nũng và khóc của Lâm Thúy Vân.
Giờ phút này, anh ta thâm nhắc nhở bản thân từ tận đáy lòng: Cô gái nhỏ này có tài diễn viên trời phú, cô ấy nói khóc là khóc, không thể †in tưởng được!
Sau khi âm thầm tự tẩy não, Lục Mặc Thâm buộc mình không được nhìn những giọt nước mắt sắp rơi của cô ấy: “Cũng không hản là không có cách”
Lâm Thúy Vân vừa nghe những lời này, lập tức biết vẫn còn đường sống.
Trong nháy mắt đôi mắt to tròn xinh đẹp kia như biến thành bóng đèn nhỏ.
Nước mắt cũng nhanh chóng thu lại: “Giáo sư Lục, anh nói maul Chỉ cần em có thể làm được, cho dù lên núi hay xuống tận đáy biển, nhất định em sẽ dốc hết sức, dù sau đó có chết cũng cam lòng!”
Nhìn bộ dáng thề son sắt của Lâm Thúy Vân, trán Lục Mặc Thâm lại toát mồ hôi lạnh.
Biểu cảm kia thực sự không thể ghét bỏ được!
Em nói lên núi rồi xuống biển?”
Lâm Thúy Vân gật đầu lia lịa, như thể sợ anh ta không tin. Lục Mặc Thâm vươn tay nâng cằm cô ấy lên, nhìn chằm chằm vào môi cô ấy: “Cái này rất phiền phức!”
Lâm Thúy Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô ấy dịu dàng nhìn Lục Mặc Thâm cười: “Em biết giáo sư Lục là người tốt mà! Như vậy sẽ làm em khổ sở, nên chắc chăn sẽ không khiến em phải lên núi xuống tận đáy biển đâu!” Đúng là tiểu hồ ly xảo quyệt!
Lục Mặc Thâm lặng lẽ kéo Lâm Thúy Vân vào trong lòng. Nhưng nếu Lâm Thúy Vân có là tiểu hồ ly như anh ta nói, vậy thì giáo sư Lục anh ta phải là một lão hồ ly!
Giờ phút này chỉ thấy anh ta bình tĩnh lấy điện thoại từ dưới gối ra.
Sau đó mở chức năng ghi âm ra: "Không phải em vừa nói sẽ không bao giờ làm chuyện mưu sát chồng mình sao?” “Tất nhiên là không!”
“Nếu anh nguyện ý tin tưởng, thì cái gì em cũng chịu làm đúng không?”
Lâm Thúy Vân không hề ý thức được giáo sư Lục nhà cô ấy đang từng bước đào hố hãm hại cô ấy, chỉ còn chờ cô ấy nhảy xuống.
“Đương nhiên! Chỉ cần anh nguyện ý tin tưởng vừa rồi chỉ là hiểu nhâm, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì!”
Sau khi nghe Lâm Thúy Vân nói, trên mặt giáo sư Lục rút cuộc cũng nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Vậy là tốt rồi, anh nhớ hình như sáng mai em không có lịch học”
Lâm Thúy Vân không biết trong lời nói này có âm mưu quỷ kế gì, cô mơ hồ gật đầu: “Ngày mai không có lịch học, cũng không có việc gì”
“Vậy thì tốt rồi, sáng mai anh đưa em về nhà một chuyến, mang sổ hộ khẩu với chứng minh thư, chúng ta cùng đến cục dân chính”
Lâm Thúy Vân vừa nghe thấy lời này bông nhiên choáng váng: “Vì sao phải đem sổ hộ khẩu với chứng minh thư?” Cô còn chưa nói hết đã ngẩn người: “Cái gì cơ? Giáo sư Lục, anh vừa nói cái gì thế giáo sư Lục? Chúng ta đi đâu?” Nhìn bộ dạng khiếp sợ đến nỗi các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy đều mở ra, khuôn mặt của Lục Mặc Thâm lập tức trở nên ảm đạm: "Sao, em hối hận rồi?”
Lâm Thúy Vân ngơ ngác nhìn anh ta chăm chằm: "Em không, em chỉ...”
Lục Mặc Thâm sốt ruột đưa điện thoại lên.