Chương 4305
Anh ta quay người trực tiếp bước đến trước mặt ông Thụy Kì Tạp đang cau có vì khó chịu: “Ông Thụy Kì Tạp, nếu như không còn vấn đề gì khác, thì chúng ta hãy tiến hành lễ ký kết hợp đồng càng sớm càng tốt nhé”
Vào lúc này, biểu cảm trên khuôn mặt của ông Thụy Kì Tạp đã có sự thay đổi.
Ông ta trực tiếp đứng dậy và đẩy hợp đồng về phía trước: “Tổng giám đốc Lê, bây giờ tạm thời không cần phải lo lắng về việc kí hợp đồng, bởi vì tôi vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần phải xác nhận”
“Ông Thụy Kì Tạp...
Lê Chí Sơn dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng ngay khi anh ta ngẩng đầu lên thì đã thấy ông Thụy Kì Tạp đứng dậy rồi.
Đồng thời trong nháy mắt ông ta trực tiếp quay người đi về phía chỗ bục chủ tịch bên cạnh Tô Bích Xuân.
Bởi vì lúc nấy Lê Chí Sơn đã hạ chỉ lệnh, nên lúc này Tô Bích Xuân cứ khăng khăng đứng bên bục chủ tịch.
Khi cô ta nhận ra rằng ông Thụy Kì Tạp đang đi về phía cô †a, thì gân như trong tiềm thức cô ta tự giác lùi lại vài bước.
Vào lúc này, cô ta thậm chí còn có ý muốn trốn chạy khỏi nơi này.
Nhưng bây giờ chân cô ta như bị đóng chì, khiến cho cô †a không thể cử động hay di chuyển được nữa.
Tô Bích Xuân chỉ có thể mở to hai mắt sợ hãi, trong lòng âm thầm ôm suy nghĩ chờ may mắn cuối cùng.
Cô ta hy vọng rằng ông Thụy Kì Tạp sẽ không nhận ra cô ta.
'Cô có phải là Tô Bích Xuân không?”
Cuối cùng, ông Thụy Kì Tạp dừng lại trước mặt cô ta. Giọng điệu ông ta đầy thắc mắc.
Có câu nói “Chung quy lại là giấy không thể gói được lửa”, có một số việc dù thế nào đi chăng nữa cũng nhất định phải đối mặt.
Tô Bích Xuân thở một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt cô ta nở một nụ cười điềm tĩnh và ung dung.
Cô ta cố gắng làm cho biểu cảm của mình trông thật tự nhiên, cô ta giơ tay phải của mình ra, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, ánh mắt trong trẻo chào hỏi với ông Thụy Kì Tạp: “Đúng vậy, tôi là giám đốc sáng tạo của tập đoàn Lê Hoa, Tô Bích Xuân.
Ông Thụy Kì Tạp, rất vui được gặp ông!”
Ông Thụy Kì Tạp nhìn xuống bàn tay phải mà cô ta đang duôi ra, một lúc sau bông nhiên cười toe toét. Nhưng tiếng cười này vô cùng kì lạ: “Hóa ra là c‹ Tô Bích Xuân rất chột dạ khi bị ông Thụy Kì Tạp cười nhạo.
Cô ta kìm nén nồi hoang mang trong lòng mà giữ cho mình nụ cười điềm đạm và ung dung: “Ông Thụy Kì Tạp, có vấn đề gì không ạ?”
Khi ông Thụy Kì Tạp ngẩng đầu lên một lần nữa thì khuôn mặt của ông ta đã trở nên vô cùng khó coi.
Hiển nhiên, ông ta đã phát hiện ra chuyện mình bị lừa. Chẳng qua là vì một nguyên nhân gì đó mà cô ta không biết vì sao ông ta không vạch trần cô ta ngay lập tức rước mặt mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!