Chương 4214
Từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ qua rốt cuộc rằng sẽ cứu Quan Tử Việt hay Mộ Nhất Vi.
Anh đã hứa với Tô Lam phải đưa các con về một cách bình an vô sự.
Từ trước đến nay anh chưa từng thất hứa chuyện nào với Tô Lam, lần này cũng vậy!
“Ba...Hai...”
Khi người đàn ông tóc vàng mắt xanh bắt đầu đếm ngược những giây cuối cùng, Quan Triều Viễn đột nhiên mở lời: “Các người chẳng qua chỉ là muốn một mạng
người mà thôi, nếu như tôi cho các người mạng của tôi thì sao?”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngơ ngác một hồi giống như hoàn toàn không thể ngờ được rằng Quan Triều Viễn sẽ đưa ra câu trả lời như vậy với mình.
“Anh nói cái gì?”
Người đàn ông này định đổi mạng sống của mình để cứu hai đứa trẻ kia?
Thật sự không biết nên nói anh là người rộng lượng hay là nên nói anh ngu dốt nữa!
“Tôi giao mạng của tôi cho các người, nếu như hai đứa trẻ này không thể trở về một cách bình an vô sự thì khắp chân trời góc biển các người cũng đều không thể sống tốt!”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh tròn mắt.
Không đúng, tại sao tên Quan Triều Viễn này lại không làm theo kế hoạch vậy!
Anh nên trả lời câu sau thế nào đây?
Thậm chí anh ta còn chưa kịp bình tĩnh lại đã thấy Quan Triều Viễn bắt đầu cởi bỏ cà vạt trên cổ áo đầy lạnh lùng. Ánh mắt của anh vô cùng kiên định, biểu cảm không có chút nào thả lỏng.
Quan Tử Việt là con trai của anh, cho dù ảnh hưởng đến tính mạng anh cũng chắc chắn không để cậu bé xảy ra chuyện.
Còn Mộ Nhất Vi là là con của Tô Duy Nam, lúc đó anh đã nợ Tô Duy Nam trọn vẹn năm năm, lần này anh sẽ dùng cả mạng sống này để trả cho anh ấy!
Khi mọi người còn chưa kịp định hình lại, Quan Triều Viễn nhảy thẳng xuống vực thảm của núi Đỉnh Tuyết Hành động này của anh khiến cho tất cả mọi người ở đó đều mắt chữ o mồm chữ a.