Chương 3010
Khi cô ấy quay lại và trở về phòng, thì phát hiện ra một tờ giấy nhãn trên chiếc tủ cạnh giường.
Có lẽ đó là của Lục Mặc Thâm để lại cho cô ấy: “Đêm nay tôicòn có chuyện phải giải quyết, cô tự mình đi ngủ đi”
“Đã muộn như vậy rồi mà còn phải tăng ca sao?”
Lâm Thúy Vân lẩm bẩm một cách đầy nghĩ hoặc, nhưng trong lòng cô ấy lại nhẹ nhõm hơn.
Đêm nay nếu không có sự quấy nhiêu của Lục cầm thú, bản thân cô ấy có lẽ sẽ có thể ngủ ngon giấc.
Tòa nhà trụ sở tập đoàn Lệ Thiên.
“Bịch” một tiếng.
Một người đàn ông đã bị đá ngã xuống đất bằng một cú đá Trước khi được đưa về văn phòng, anh ta đã bixử lí đến mặt mũi bầm dập Còn cú đá vừa rồi vừa hay trúng ngay bụng của anh ta, khiến anh ta đau đến nỗi mặt mày tái mét.
Cả người anh taco quäpthành một tụ, ngay cả rên cũng rên không thành tiếng, Lục Anh Khoa nhíu chặtmày lại, sau đó đưa tài liệu trong tay cho Quan Triều Viễn: “Ông chủ, thứ mà anhcần đây”
Quan Triều Viễnchỉ liếc nhìn tấm bìa của túi hồ sơ đó thôi mà cảm thấy trong ngực dường như sắp ngạt thở.
Trong đó hẳn là những bức ảnh thân mật của Tô Lam và Khúc Thương Ly mà bọn họ chụp được.
Anh chậm rãi mở túi hồ sơ, sau đó lôi mấy †ấm ảnh bên trong ra xem từng tấm từng tấm một.
‘Vẻ mặt vốn dĩ u ám của anh lập tức trở nên khó coi cực kỳ.
Ánh mắt lạnh lùng của anh dán chặt vào bức ‘à những ngón tay của anh nãn bức ảnh đó ï dường như nó sắpbiến dạng rồi.
Trong ảnh, đôi nam nữ đang nằm ngủ trên giường, trên người không mặc quần áo, mà chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Nhưng chỉ cần là người quen biết hai người họ, thì chắc chắn đều có thể nhận ra đó là ai chỉ trong cái nhìn đầu tiên Toàn bộ tấm lưng của Tô Lam đều lộ ra trong ống kính, trong khi đôi tay của Khúc Thương Ly lại đang ôm chặt lấy eo cô.
Nhìn từ góc độ này, cảnh vật trước ngực trông rất hư ảo, như có như không, trông nhẹ nhàng vô cùng.