Chương 2946
Lâm Thúy Vân ngay lập tức trợn tròn mắt: “Mẹ, có phải mẹ điên rồi không?”
“Con mới là bị điên ấy”
Mẹ Lâm nhìn Lâm Thúy Vân một cách hung dữ, rồi lại nhìn sang con rể với một nụ cười ấm áp, hớn hở trên môi: “Cái đó… ý của mẹ là, vừa rồi Lâm An Nguyên và cha con có gọi điện về và nói rằng có chút chuyện xảy ra nên đêm nay họ sẽ không về. Con thấy đấy, hai người phụ nữ như hai mẹ con mẹ đợi ở nhà, thật sự có hơi sợ một chút.”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức phát điên lên sau khi nghe xong những lời này: “Mẹ, con thấy giữa anh ta qua đêm ở đây mới đáng sợ đó!”
“Cái loại vô tích sự đáng ghét này, cậu ấy là chồng của con, có gì phải sợ chứ”
Mẹ Lâm kéo Lục Mặc Thâm lại, trên mặt cười gian xảo.
Mà lúc này, ở một khách sạn nào đó.
Lâm Hải Tiến và Lâm An Nguyên mở cửa một phòng đôi và đang túm tụm một chỗ xem tỉ vi Lâm An Nguyên bất lực thở dài một hơi: “Cha à, thật ra, con vẫn luôn nghĩ lần đầu tiên con đi khách sạn, con sẽ được ở cùng người con gái mà con yêu.”
Lâm Hải Tiến cũng rất hồn nhiên: “Ở cùng với một người đàn ông con yêu thương thì cũng có thể chịu được mà”
Lâm Tử Dương mặt mũi đầy vẻ chán nản.
‘Sau khi Quan Triều Viễn lái xe ra khỏi biệt thự của nhà họ Lâm, hai đứa trẻ ngồi yên trên ghế rồi ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Tô Lam ngồi ở ghế phụ phía trước, phát hiện ra từ khi rời khỏi nhà họ Lâm, sắc mặt của Quan Triều Viễn có chút kỳ quái.
Tô Lam nhìn anh chảm chăm đầy nghi ngờ: “Quan Triều Viễn, anh mới nhặt được tiền à?”
“Không có.”
“Vậy tại sao anh lại cười lén lút như vậy?”
Quan Triều Viễn sửng sốt một lúc, rồi hỏi lại: “Anh có cười sao?”
Người khác có thể không nhìn ra sự vui vẻ trong mắt anh, nhưng sự vui vẻ đó không thể giấu được với Tô Lam, cô có thể tự xưng là đi guốc trong bụng Quan Triều Viễn.
Tô Lam đưa tay chọc vào khóe mắt anh: “Tí nữa thì lộ ra tám cái răng to, anh có muốn tự mình soi gương xem thử không?”
Quan Triều Viễn nhàn nhạt thu mắt về, nhìn con đường phía trước: “Bởi vì vừa rồi khi đi ra ngoài, anh nhìn thấy một chuyện rất thú vị”
“Anh nhìn thấy cái gì thế? Nói cho em mau.”
“Anh thấy dì Lâm lấy vài bình rượu ra khỏi nhà kho. Rượu quý đến mức hình như đã rơi cả bụi xám xuống. Nhìn sơ qua đã biết là của rượu chú Lâm đã cất giấu từ lâu.”