Chương 2933
“Từ khi còn nhỏ, em và Quan Triều Viễn đã được.
xem là một đôi, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành”
“Nhưng em đã không chọn anh ấy, mà lại chọn anh, người đã từng chẳng thèm để ý đến em “Có lẽ lúc đó, căn bản em cũng không nhận ra rằng người em thực sự yêu, người vốn dĩ vẫn luôn ở trong trái tim em là Quan Triều Viễn”
“Đối với anh, em chỉ là một thử thách đế anh chứng tỏ bản thân mình thôi.
“Sau khi anh đã chỉnh phục được em, sau khi trải qua loại cảm giác vui vẻ ấy, trái tim của em cũng bắt đầu không thể kìm nén được nữa, không thế không hướng về phía Quan Triều Viễn.”
Nói hết câu, Lục Mặc Thâm lại quay người lại, nhìn Lê Duyệt Tư.
Ánh mắt của anh ta, nhìn qua tròng kính, như thể đang đâm thẳng vào trái tim của Lê Duyệt Tư.
Ánh mắt kiểu như thế này khiến cho Lê Duyệt Tư cảm thấy cô ấy không có chỗ nào để trốn tránh: Trái tìm cô ấy chưa bao giờ bị người ta phanh phui như thế.
Nếu như không phải vì sự xuất hiện của Tô Lam thì có lẽ bản thân cô ấy cũng sẽ không biết răng sự phụ thuộc và lưu luyến của cô ấy với Quan Triều Viễn trong từng ấy năm đã trở thành một sự quen thuộc không thể bỏ.
Sự quen thuộc đó thực sự là một thứ vô cùng đáng sợ.
Một khi đã ngủ quen giường rồ sang một ngủ chỗ khác, đương ni ngủ.
Một người đã quen thuộc với bản thân mình, sự quen thuộc đó sẽ lắng lặng thay đổi mọi thứ một cách vô tri vô giác, giống như cơn mưa xuân, khiến bản thân mình không có cách nào để rời xa được người ấy.
Đối với Lê Duyệt Tư, sự quen thuộc của cô ấy với Quan Triều Viễn chính là như vậy.
Thậm chí đến tận khi cô ấy biết được Quan Triều Viễn đã chấp nhận cố gắng, phấn đấu đến quên cả bản thân mình vì Tô Lam, cô ấy mới bừng tỉnh ra: Cuối cùng thì ngay từ đầu, chính cô ấy đã bỏ lỡ một người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Lục Mặc Thâm nhẹ giọng nói: “Thực ra, ngay từ ban đầu em đã yêu Quan Triều Viễn rất nhiều rồi, đến lúc đối n là sẽ bị mất phải không?”
Giọng của anh ta nặng nề như búa bổ.
Tàn nhắn và không thương tiếc đâm thẳng vào trái tìm của Lê Duyệt Tư đau đớn đến nỗi thở không ra hơi “Đừng nói nhảm ở đây nữa, Lục Mặc Thâm, anh đừng ngụy biện cho sự vô trách nhiệm của mình nữa. Rõ ràng chính anh mới là người đã thay lòng đổi dạt”
“Em thật sự quá ngu ngốc đi mà. Vốn dĩ từ trước tới nay, em luôn coi Tô Lam là hồ ly tỉnh.
Thật không ngờ… không ngờ đó lại là Lâm Thúy Vân”
“Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng! Là bạn thân của Tô Lam thì cũng không phải người tử tế gì!
Lục Mặc Thâm chỉ lạnh lùng nhìn cô: “Vì vậy, đó chính là lý do vì sao anh đăng những bức ảnh đó lên trang thông tin của trường sao?”
Lục Mặc Thâm là loại người khôn ngoan như thế nào cơ chứ?