Chương 269
Cô liền nắm lấy áo lót của mình: “Còn anh ý!”
“Đừng quên ước hẹn tối nay của hai chúng ta nha!” Quan Triều Viễn chớp mắt hư hỏng.
Tô Lam cắn chặt răng, nhanh chóng chạy ra ngoài, cô phải về thay áo lót trước mới được!
Trong nhà có một con Chihuahua, khiến Tô Kiêm Mặc vui chết đi được.
Tô Lam thay xong quần áo rồi lên tầng, thấy Tô Kiêm Mặc đang đút xúc xích cho Chihuahua.
Mắt cô không khỏi ươn ướt.
Quan Triều Viễn không biết xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào.
“Có gì vui chứ? Còn vui hơn sư tử, hổ, sói sao?”
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn như đang nhìn “quái vật”.
“Kiêm Mặc rất thích chó, khi còn nhỏ từng nuôi một con chó cỏ, sau bị Tô Nhược Diệu ép uống rượu tới chết, nó đau lòng rất lâu, rất lâu, có một lần tôi nhặt về một con chó cỏ tặng cho nó, kết quả nó trực tiếp mang đi tặng, nó nói, chỉ cần chúng tôi còn ở nhà một ngày, nó sẽ không nuôi chó nữa, vì có nuôi, cũng sẽ bị người nào đó hại chết”
Sau này, họ bị đuổi khỏi nhà, Tô Lam cũng từng nghĩ muốn nuôi chó, nhưng cô sống ở khu Rainbow bên này, Tô Kiêm Mặc lại sống trong trường, quả thật không có ai trông, nghĩ rồi lại thôi.
Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng hiểu, vì sao rõ ràng biết anh không có lòng tốt, cô vẫn muốn bàn bạc chuyện nuôi chó với anh.
“Chị, chú chó này có tên không?” Tô Kiêm Mặc ngẩng đầu hỏi.
“Chưa có, em đặt tên cho nó đi”
“Nó là một con chó cái, lại là Chihuahua, gọi nó là Cát Tường “Phèn thế” Quan Triều Viễn lầm bầm một câu.
Tô Lam liền giãm lên chân anh một cái.
“Vậy gọi Cát Tường đi, em thích là được!”
Nói xong, Tô Lam trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn rồi rời đi.
Thế nhưng, cái gì đến thì vẫn đến.
Điều kiện vô sỉ mà Tô Lam đồng ý với Quan Triều Viễn, tối nay nhất định cô phải chủ động lấy lòng anh, hơn nữa còn phải phục vụ anh tử tết Ngồi trên giường, Tô Lam bắt đầu căng thẳng.
Thường ngày hai người làm chuyện này, đều là do Quan Triều Viễn chủ động, một người phụ nữ như cô, da mặt còn mỏng, đừng nói là chủ động, thường ngày khi Quan Triều Viễn chủ động, cô đã cực kì xấu hổ, đến kêu cũng không dám kêu thành tiếng.
Tô Lam cứ rung chân, xoa tay mãi, như sắp gặp đại quân của địch.
Bỗng cửa mở ra.
Tô Lam run bắn người, nhìn Quan Triều Viễn đi vào.