Chương 1997
“Lam Lam, xuống xe thôi.”
Tô Lam mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là đâu vậy?
Đây là một nơi vô cùng xa lạ, trước mặt chắc là một ngọn núi nhỏ, hoàn cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, không khí vô cùng dễ chịu.
“Chúng ta không về nhà à?”
“Tối nay chúng ta ở lại đây.”
Quan Triều Viễn xuống xe rồi đi tới bên phía Tô Lam, cố kéo cô từ trên xe xuống, nắm chặt lấy tay cô.
Tô Lam không hề ngụy trang, cô hiểu Quan Triều Viễn biết chắc cô sẽ không làm ầm ĩ với anh trước mặt mọi người, nếu bị người khác chụp được thì ngày mai có thể lên trang đầu.
Từ sau khi cô tuyên bố kết hôn với Quan Triều Viễn, hai người bọn họ đã ly hôn rất nhiều lần, con càng lúc càng lớn, cô không hy vọng xuất hiện tin tức này.
Quan Triều Viễn không đặt vé máy bay nhưng anh thật sự có đặt trước phòng ở đây.
Quan Triều Viễn nhanh chóng nhận được chìa khóa rồi vô cùng “ân ái” nắm tay Tô Lam đi tìm phòng.
Ở đây không phải là khách sạn mà là khu nghỉ dưỡng, mỗi phòng đều được xây ở trên núi, từng gian phòng bằng gỗ nhìn qua rất thú vị.
Căn phòng của bọn họ ở giữa sườn núi có phong cảnh rất tuyệt.
Quan Triều Viễn vừa vào cửa đã đè Tô Lam lên trên tường nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và mặt cô…
Tô Lam vừa muốn đẩy anh ra đã bị anh nắm lấy tay cô.
“Xin lỗi, Lam Lam, đều tại anh không tốt.”
Giọng anh dịu dàng như cơn gió đầu tiên của mùa xuân thổi tới làm người ta thấy ấm áp lại ngứa ngáy.
Trong giây phút đó, Tô Lam không kìm được nước mắt nữa.
Quan Triều Viễn lại bắt đầu hôn nước mắt của Tô Lam, trán tỳ lên trán cô, vuốt ve gương mặt cô.
“Là anh sai rồi.”
Tô Lam đấm vào ngực anh, “Anh đáng ghét! Em không muốn để ý tới anh nữa! Em đi năm ngày mà anh thậm chí chẳng chịu gọi điện cho em gì cả! Rốt cuộc trong lòng anh còn có em không hả?”
“Anh sai rồi, anh sai rồi, tất cả đều là lỗi của anh. Anh quá bận rộn nên không chú ý. Trong lòng anh đương nhiên là có em rồi.”
Quan Triều Viễn cầm tay Tô Lam đặt lên ngực mình, “Tất cả là em hết.”