Chương 1739
Tô Lam thật sự nể trí tưởng tượng có hơi phong phú thái quá của chủ tịch nhà ta.
“Anh nghĩ đi đâu thế, sao em có thể bỏ nhà theo anh ta được chứ? Cho dù em nỡ bỏ anh thì cũng không nỡ bỏ con trai được.” Tô Lam trợn trắng mắt.
“Hừ!” Đây là câu Quan Triều Viễn không muốn nghe nhất!
“Được rồi, không đùa với anh nữa. Thực ra em nói thật đấy, lúc đầu em cũng nghĩ giống mọi người, cảm thấy Phương Đóa khí chất cao quý, thấu tình đạt lý, ở bên Hắc Thổ thì đúng là hời cho thằng nhóc đó rồi.”
Quan Triều Viễn kiên nhẫn lắng nghe.
“Nhưng anh biết em nhớ đến điều gì không?”
“Lại gợi lên ký ức gì của em rồi?” Quan Triều Viễn đột nhiên có dự cảm không lành.
“Nhà em với nhà Mộ Dung có hôn ước, lúc đó nhà em không biết nhà Mộ Dung là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy như vậy. Lúc mọi người biết em với Mộ Dung Dịch có hôn ước thì ai cũng cảm thấy đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.”
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, nói tiếp: “Mọi người đều cảm thấy cuộc hôn nhân này rất tốt cho em, em có thể vào được nhà Mộ Dung, trở thành mợ chủ, sau này ăn uống no đủ. Mỗi lần em tỏ ý muốn hủy hôn thì mọi người đều chỉ trích em có phúc mà không biết hưởng.”
Quan Triều Viễn rất không muốn nghe đến tên của Mộ Dung Dịch, dù sao thì Mộ Dung Dịch cũng từng là tình địch quan trọng nhất của anh.
“Giống như Hắc Thổ, mọi người đều cảm thấy Phương Đóa là một người phụ nữ hoàn hảo, có thể cưới được Phương Đóa là may mắn Hắc Thổ tu được mấy đời. Nhưng tình yêu không phải là thứ người khác cảm thấy hoàn hảo thì nó sẽ hoàn hảo, quan trọng là hai người có hợp để ở bên nhau hay không.”
Tô Lam nói tiếp: “Giống như em với anh, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy em không xứng với anh, hai chúng ta là người của hai thế giới, không nên ở bên nhau. Nhưng anh xem, chẳng phải bây giờ chúng ta sống rất hạnh phúc sao? Em nghĩ Hắc Thổ không nên tìm một người mà mọi người đều cảm thấy tốt, anh ta nên tìm một người mà bản thân anh ta cảm thấy tốt.”
“Bản thân nó thì biết khỉ gì!”
Mặc dù Tô Lam nói rất nhiều nhưng Quan Triều Viễn vẫn vô cùng tức giận.
“Em nói nhiều như vậy mà đều vô ích sao? Em cảm thấy mọi người vẫn đừng nên tạo áp lực cho anh ta, để anh ta tự lựa chọn đi. Nếu anh ta thích Phương Đóa thì tự nhiên sẽ tìm Phương Đóa để nói rõ, còn nếu không thích thì có ép cũng chẳng được kết quả như mong muốn.”
“Hôm nay anh mệt rồi, mau ngủ thôi.” Quan Triều Viễn mất kiên nhẫn ôm Tô Lam vào lòng, chuẩn bị ngủ.
Tô Lam biết những gì mình nói có tác dụng, Quan Triều Viễn đã lắng nghe rồi.
Cô cũng không nói nữa, nhưng mong là Quan Triều Viễn có thể hiểu ra.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!