Chương 1361
Vương Vãn Hương thấy Tô Khôn sợ hãi thì vội vàng nói: “Ông còn nghe đứa con gái bất hiếu này làm gì! Nếu không phải tại cô ta thì nhà chúng ta đâu có xảy ra chuyện lớn như vậy? Tất cả rượu đều được ủ từ lương thực, uống làm sao mà có vấn đề được? Huống chi rượu nhà chúng ta được ủ bao nhiêu năm nay!”
“Mấy người ủ rượu thế nào trong lòng mấy người rõ nhất, bố, con không muốn nhiều lời với bố, nếu như bố nghe con lập tức dừng sản xuất để chỉnh đốn, thu hồi toàn bộ rượu kém chất lượng thì có lẽ con còn có thể bảo đảm cho bố một con đường sống!”
“Ông xem con gái ông đi, dừng sản xuất để chỉnh đốn khiến ông tốn bao nhiêu tiền, thu hồi rượu phải mất bao nhiêu tiền? Cô ta làm vậy là vì không muốn thấy chúng ta sống tốt thôi!”
“Tiền có thể kiếm sau! Nếu muốn kiếm tiền thì phải biết nhìn xa trông rộng!” Tô Lam vội vàng phản bác.
“Đủ rồi!” Tô Khôn đập tay xuống bàn rồi đứng dậy, động tác của ông ta khiến chén trà trên bàn nghiêng ngả!
Hai vệ sĩ thấy thế vội vàng đứng chắn trước mặt Tô Lam.
“Tô Lam, tôi nuôi cô bao năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, tôi không ngờ cô lại đâm dao sau lưng tôi muốn hãm hại tôi? Nếu cô đã không niệm tình bố con như thế thì tôi cũng không cần khách khí với cô nữa!”
“Ông xem con gái ông kìa, tới nhà mà còn dẫn theo hai vệ sĩ, cô ta muốn làm gì? Định quậy tung nhà ta lên như lần trước chắc?”
“Bố, vì sao bố không tin con? Cùng là con gái của bố nhưng Tô Nhược Vân nói gì bố cũng tin, còn con nói gì bố đều không bao giờ nghe!”
Tô Lam cảm thấy rất khó hiểu, cùng là con gái mà sao lại có khác biệt lớn như vậy.
“Bởi vì Vân Vân một lòng vì cái nhà này, còn mày một lòng nghĩ cách hại người nhà, mày là cái đồ sao chổi!”
Không đợi Tô Khôn nói chuyện, Vương Vãn Hương đã chỉ thẳng mặt Tô Lam rồi mắng to.
“Được, bố nghĩ sao thì tùy, điều nên nói con đã nói rồi, đến lúc xảy ra chuyện bố đừng đến cầu xin con.”
Tô Lam thấy Tô Khôn u mê cố chấp như thế thì cũng nản lòng.
“Nực cười, bọn tao đến cầu xin mày á! Mày xem lại tin đồn về mày đi, cả nhà đến xấu hổ vì mày, bọn tao gặp chuyện mà đến cầu xin mày á, đúng là trò cười!” Vương Vãn Hương không nhịn được cười ầm ĩ.
Tô Lam không muốn ở cái nhà này thêm một giây nào nữa, cô lập tức bỏ đi.
Đứng ngoài cổng, cô quay đầu nhìn căn nhà xa lạ này với ánh mắt xa xăm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!