Hiên Viên Thần là người vô cùng coi trọng thời gian, Tô Thâm ở nhà đợi tới hai giờ năm mươi liền nghe thấy tiếng động cơ ở ngoài sân truyền vào, cô đoán là đội xe của Hiên Viên Thần đã tới.
Cô nhắc túi lên và chào ba mẹ một tiếng, đẩy cái cửa nhỏ ra quả nhiên là thấy một đội xe vô cùng hoành tráng, cửa số mỗi chiếc xe đều vô cùng kín đáo ngăn cách sự quan sát của người khác, hơn nữa cả đội xe đều rất khiêm tốn.
Tô Thắm biết, xung quanh còn có một đội xe vệ sĩ ẩn núp ở gần đây, tất cả bọn họ đều đang âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Hiên Viên Thần.
Có vệ sĩ nhanh chóng mở cửa sau xe ra, Tô Thắm bước đến khom người ngồi vào, Hiên Viên Thần hơi mỉm cười ngắm nhìn tố.
Ở ngăn đựng cốc bên cạnh còn có một ít tài liệu, Tô Thắm không khỏi đau lòng cho anh, ngay cả khi đi ra ngoài vẫn phải mang theo công việc.
“Hôm nay anh có bận không?”
Tô Thắm ôn nhu hỏi.
“Chỉ cần ký một vài tài liệu thôi, tới tối Lý Sâm sẽ qua lấy.”
Hiên Viên Thần nói xong đóng nắp bút lại, thu lại tài liệu trên tay, sau khi thu xong anh duỗi tay ra nắm chặt lấy bàn tay Tô Thắm.
Tô Thắm có chứng lạnh tay vào mùa đông, có lẽ là do vấn đề về thể trạng của cô, bàn tay của Hiên Viên Thần ngược lại lại rất ắm áp, bàn tay được anh bao chặt lấy, từ tận đáy lòng của Tô Thắm thấy vô cùng ấm áp.
“Tay em sao lại lạnh như vậy? Có cần đi khám không?”
Hiên Viên Thần lo lắng hỏi.
“Từ nhỏ đã như vậy rồi, là thể chất em có vấn đề nên không cần đi khám đâu.”
Tô Thám lắc đầu cười.
“Vậy để Diệp Đông thường xuyên bồi bổ cơ thể cho em mới được.”
Hiên Viên Thần cũng đau lòng cho cô.
“Em rèn luyện thân thể nhiều chút là ổn thôi.”
Tô Thắm trả lời một câu.
Hiên Viên Thần mỉm cười nhìn cô: “Đợi sau khi em chuyển vào toà nhà tổng thống, anh sẽ luyện tập cùng em.”
Tô Thắm cắn môi, có chút xấu hồ gật đầu: “Vâng.”
Xe cũng đã đi được khá lâu rồi, Tô Thắm cũng bắt đầu căng thẳng, dù sao cũng đã từng gặp mặt Trình Tuyết Lam rồi mà lúc này đây lại gặp mặt, như vậy có phải là sẽ rất khó xử không?
Khi Tô Thám căng thẳng thì sẽ làm động tác cắn môi, Hiên Viên Thần thấy cô không ngừng cắn môi liền nhắc ngăn đựng cốc bên cạnh lên nhích mình ngồi qua rồi ôm chặt lấy cô: “Đừng căng thẳng, ba mẹ anh cũng như ba mẹ em đều là những người sáng suốt, cũng rất dễ thân cận.”
Tô Thấm nhớ tới khi còn đi học, ngày ngày đều nhìn thấy ba của Hiên Viên Thần trên tivi, khi đó, ba anh cũng là một người vô cùng uy nghiêm, gặp một vị tổng thống tiền nhiệm, đổi lại là ai đi chăng nữa cũng sẽ cảm thấy căng thẳng mà thôi.
“Anh có biết bây giờ ba anh thích gì không?”
“Cái gì co?”
“Ông ấy ở trong vườn, trồng hoa trồng trà, trồng rau, còn nuôi rất nhiều vẹt, ông ấy còn tham gia các hội thảo học thuật về nông sản, liên tiếp hai năm đã đưa ra rất nhiều ý kiến quý báu.”
Tô Thám nghe xong không khỏi kinh ngạc: “Thật sao?”
“Ừm! Lát nữa anh đưa em đi xem đám vẹt đó, chúng nó biết nói, biết hát, tóm lại là rất đa tài đa nghệ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!