Thân phận bây giờ khiến Tô Hi ra ngoài phải hết sức cẩn thận, sau khi mang thai, cô cũng cần đi giải sầu, lại không thể ngồi xe, Tô Thắm liền cùng cô ra công viên đi dạo.
Buỗi sáng, không khí vô cùng trong lành, Tô Hi đội mũ, đeo khẩu trang, trong mùa đông, lối ăn mặc này của cô không dễ để nhận ra.
Chừng chín giờ, Ôn Lệ Thâm đến, vợ hiền ở đó, lòng anh cũng ở nơi đó, huống chỉ, bây giờ Tô Hi còn mang thai đứa con của anh, anh chỉ hận không thể một bước không rời cô.
Không hiểu vì sao, Tô Hi mới chỉ vừa mang bầu, khẩu vị đã có chút kén chọn, cô về nhà mẹ liền sẽ ăn nhiều, cho cô ăn thêm đò bỗ dưỡng, hai vị ở Ôn gia cũng không có ý kiến gì, Tô Hi cứ vui vẻ là được. Tô Thám chừa lại thế giới hai người ngọt ngào cho họ, cô về phòng nằm một hồi, chỉ một chốc, điện thoại đã reo lên.
Cô cầm lên nhìn, chỉ một cái tên cũng khiến khóe miệng cô cong lên, cô đưa tay nhận: “Alo.”
“Rời giường chưa em?”
Bên kia, giọng trầm ám từ tính của Hiên Viên Thần vang lên.
“Ừm, em dậy rồi.”
“Tối nay cùng đi ăn đi.”
“Tới nhà anh?”
“Nhà hàng lần trước.”
“Được, chờ anh xong việc lại nói.”
*Tô Thắm, sau này bắt kỳ ai tới tìm em, em đều phải nói cho anh nghe, có được không? Anh không muốn em phải gánh mọi áp lực.”
Hiên Viên Thần đau lòng dặn dò.
Tô Thắm cảm nhận được tình ý sâu sắc của anh, cô đáp một tiếng: “Được.”
“Đã nói quan hệ của chúng ta cho mẹ chưa?”
Hiên Viên Thần đột nhiên tò mò hỏi.
“Chưa, em còn chưa nói.”
“Vậy không vội, đợi anh tìm một dịp thích hợp, trực tiếp tới thăm họ!”
Hiên Viên Thần cười.
“Được, nhưng em không muốn là bây giờ.”
Tô Thắm thực sự tối nay lại thấy anh xuất hiện trong nhà mình.
“Tại sao?”
Hiên Viên Thần nín cười hỏi.
“Em sợ ba mẹ không chịu nỗi thân phận của anh.”
Tô Thám rất hiểu ba mẹ mình.
“Được, nghe em, em nói được là được.”
Trong giọng nói của Hiên Viên Thần lộ ra vẻ lấy lòng cô.
“Em gái em cũng về rồi, em mới biết con bé mang thai, em sắp được làm dì rồi.”
Mặt Tô Thắm đầy mong đợi.
Hiên Viên Thần cũng vui mừng cho cô: “Thế sao, vậy anh sẽ được làm chú.”
Nói xong, anh lại hỏi: “Em có muốn một đứa?”
Lòng Tô Thắm siết lại, có chút nghẹn ngùng nói: “Tạm thời không nghĩ đến.”