“Nhận được hoa chưa?”
“Ừ, nhận được rồi, cảm ơn ngài.”
Giọng nói của Tô Thắm lộ ra sự khách sáo.
“Thích không?”
“Ngài về sau đừng lãng phí tiền tặng hoa nữa, loài hoa này khá đắt đấy.”
Tô Thám nhìn bó hoa hồng màu xanh, cô biết giá trị trường một bông cũng mất máy trăm tệ mới có thể mua được.
Hiên Viên Thần ở bên kia bị lời của cô chọc cho cười ra tiếng: “Em cảm thấy tôi đến hoa cũng không tặng nồi sao?”
Tô Thám khổ tâm mím môi, cô muốn biểu đạt không phải là cái ý này.
“Buổi sáng vì sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tô Thắm có chút chột dạ trả lời một câu: “Tôi… tôi không nhìn thấy.”
Hiên Viên Thần không có ý trách móc: “Ở nhà sống như thế nào rồi?”
“Rất tốt, lúc trước tôi rất ít thời gian ở cùng ba mẹ, lần này tôi có thể ở bên cạnh họ.”
Nói xong, Tô Thắm nghe thấy tiếng mẹ gọi cô ở dưới tầng, cô liền đáp: “Tôi không nói chuyện nữa, mẹ tôi gọi tôi đi ăn sáng rồi, tôi đi xuống tầng đây.”
“Được, đi đi!”
Hiên Viên Thần dịu dàng trả lời một câu.
Tô Thắm bên này trước tiên kết thúc cuộc gọi, sau đó vội vàng trả lời rồi xuống tầng.
Ở dưới tầng, Tô Thắm ăn sáng không hề để tâm, Lý Thiến ở bên cạnh đang nói chuyện với dì xem mắt đó, cực kì dễ dàng sắp xếp thời gian, địa điểm buổi chiều hôm nay để Tô Thắm đi xem mắt.
“Thắm Thám! Đều sắp xếp xong rồi, hai rưỡi chiều hôm nay ở quán cà phê Starbucks gần nhà chúng ta, hai con gặ mặt đôi bên nghiêm túc làm quen nhau.”
“Vâng, con sẽ đi.”
Tô Thắm gật đầy, cê không muốn từ chối, dù sao đối với những việc xem mắt này cũng không ôm hy vọng gì nhiều.
Trong lòng cô có chút rồi loạn, ra ngoài đi dạo chút cũng tốt.
Hai rưỡi chiều, ăn xong bữa trưa, Tô Thám chuẩn bị ra ngoài, Lý Thiền lập tức tóm cô lại, có chút tức giận nói: “Con đi xem mắt mà ăn mặc như thế này saol Quay lại thay bộ khác cho mẹ ngay.”
“Mẹ, con như này thì sao ạ?”
Tô Thắm có chút buồn cười, cô quả thật không có trang điểm gì cả, tuỳ ý lấy một chiếc áo khoác lông vũ cũ từ hai năm trước liền đi ra ngoài.
“Nhanh chóng trở về phòng, đem áo khoác gió con mới mua mặc vào.”
“Mẹ, không cầm như này khá ổn mà.”
“Ôn cái gì mà ổn, con đợi đó cho mẹ, mẹ đi lấy cho con.”
Lý Thiến tuyệt đối không cho phép con gái lôi thôi như vậy với lần xem mắt này, bà nhanh chóng vào phòng, cầm áo khoác gió xuống tầng.
Nhưng Tô Thắm đã lái xe rời đi rồi, Lý Thiến tức đến nỗi đứng ở cửa tức giận giậm chân máy cái: “Đứa trẻ này, như vậy sao có thê gả đi chứ?”
Lý Thiến chính là một người mẹ nóng vội.
Tô Thắm lái xe đến cửa quán cà phê Starbuck, dừng xe lại, cô cầm lấy túi đi xuống.