“Tổng thống Hiên Viên, tôi muốn mời cậu tham gia bữa tiệc tối nay để tăng thêm tình cảm và sự giao lưu của chúng ta.”
Hiên Viên Thần gật gật đầu, bắt tay: “Vô cùng vinh hạnh.”
Tô Thắm đi theo bọn họ ra tới cửa toà nhà tổng thống, một đội ngũ chỉnh tề đã chờ sẵn ở đó.
Tổng tống hai nước bắt tay trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, có vệ sĩ đã mở cửa xe cho Hiên Viên Thần, lúc này, Hiên Viên Thần lại nói cái gì đó với Lý Sâm, Lý Sâm lập tức quay đầu về phía sau, đã thấy Tô Thám, ông vẫy tay với Tô Thắm.
Tô Thắm nhanh chóng đi tới bên cạnh, Lý Sâm nói nhỏ bên tai cô: “Tổng tống ngài ấy bảo cháu cùng ngồi chung một xe.”
Tô Thâm ngây người, với thân phận của cô thì tuyệt đối không đủ tư cách, ở bên cạnh còn có rất nhiều bộ trưởng quan trọng, bọn họ mới có đủ tư cách để ngồi cùng tổng thống.
Lý Sâm cười một tiếng: “Đây là ý can tông thống.”
Ý muốn nói cô không cần phải để ý đến vấn đề thân phận.
Tô Thâm vội vàng gật đầu, đi tới một chỗ ngồi khác ở phía sau, vệ sĩ mở cửa cho cô, Tô Thắm ngồi vào, Hiên Viên Thần xoa mi tâm, tựa như rất mệt mỏi.
Cửa xe kín đáo đã được đóng chặt, ngăn cách âm thanh ở bên ngoài, cũng ngăn cách sự quan sát của tài xế khiến cho không gian ở phía sau trở nên vô cùng riêng tư, Tô Thắm không khỏi lo lắng nhìn người đàn ông ở bên cạnh: “Thưa ngài, ngài mệt sao?”
Hiên Viên Thần buông tay ra, trong đội mắt thâm túy hiện lên tơ máu, anh quả Ti là đã rất mệt: “Em có mang theo thuốc nhỏ mắt không?”
Hiên Viên Thần hỏi.
“Tôi có mang.”
Tô Thám gật gật đầu.
“Quay về nhỏ cho tôi hai giọt, buổi tối còn phải tham gia tiệc rượu.”
Hiên Viên Thần nói xong, dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Tô Thám không dám lên tiếng quấy rầy anh, yên lặng quan sát gò má hoàn mỹ của anh, nó tựa như được điêu khắc một cách tinh tế, mỗi một đường cong đều không chê vào đâu được.
Quãng đường từ đây tới khách sạn không tới mười phút xe, Tô Thắm hy vọng quãng đường này dài một chút, để anh có thể ngủ lâu hơn một chút.
Nhưng khi xe dừng lại, anh liền mở mắt, tỉnh lại, cửa xe của bọn họ được mở ra, cô cất bước xuống xe.
Sáu vệ sĩ liền vây bên cạnh Hiên Viên Thần bảo vệ anh ở giữa, Tô Thắm một đường đi theo anh vào khách sạn, bước vào thang máy.
Vệ sĩ đi theo bọn họ tới cửa phòng, sau khi thấy bọn họ đã vào phòng rồi vệ sĩ cũng không rời đi.
Hiên Viên Thần nói với Tô Thắm: “Lát nữa lầy thuốc nhỏ mắt tới phòng tôi.”
“Tôi biết rồi!”
Tô Thắm gật đầu, cô nhanh chóng trở về phòng mình lấy một hộp Thuốc chống mỏi mắt tới.
Thân ảnh thon dài của Hiên Viên Thần đang nằm ở trên giường, áo khoác tây trang bên ngoài đã được cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đậm màu nằm yên tĩnh trên giường.
Nội tâm Tô Thâm có chút căng thẳng, cắn căn môi, cô nghĩ, Hiên Viên Thần khẳng định là sẽ không tự mình nhỏ thuốc mắt rồi, cho nên mới cần tới sự giúp đỡ của cô.
Mà anh thì lại đang nằm ở giữa giường, nếu như cô muốn nhỏ thì phải nửa quỳ mới được.
Tô Thắm thở ra một hơi, tới bên mép giường: “Thưa ngài, tôi nhỏ thuốc cho ngài.”
“Ừm.”
Người đàn ông thấp giọng đồng ý một tiếng, vẫn nhắm mắt như cũ.
Tô Thắm không thể làm gì khác hơn là nửa quỳ ở trên giường, nhìn mí mắt hẹp dài mê người của anh rồi lại tới lông mi dài bao trùm lấy mí mắt tựa như hình cánh quạt đó.
Tô Thâm mở nắp chai thuốc ra, duỗi tay ôn nhu lại cần thận nhắc mí mắt người đàn ông lên, đôi mắt đen như mực ấy đang nhìn thẳng vào cô, nó phản chiếu ra khuôn mặt xinh đẹp của cô.