Đây chắc hẳn là bạn trai của Tô Hi.
Thật là lãng mạn quái Tô Hi được Ôn Lệ Thâm đặt ở ghế sau, để cô nằm xuống đó rồi quay về nhà.
Tô Hi ngủ rất say, cộng thêm thành phần thuốc có tác dụng an thần! Khiến giấc ngủ của cô càng sâu hơn.
Ôn Lệ Thâm vốn định đưa về nhà của cô, nhưng anh không biết cô gái này có mang theo chìa khóa khi ra ngoài hay không.
Thay vì phỏng đoán về chuyện này, chỉ bằng anh trực tiếp về nhà của mình, với một cú nhắn ga nhẹ nhàng, anh lái xe đưa Tô Hi về phía biệt thự của mình mà không hề do dự.
Chiếc xe dừng lại trong sân biệt thự, Ôn Lệ Thâm đưa người con gái đã ngủ say ở băng ghế sau trở về phòng khách của mình, đưa cô nằm trên một chiếc giường êm ái, mà cô gái đang nằm trên chiếc giường kia, đôi môi đỏ mọng vô cùng thỏa mãn. Nghiêng mình qua một bên, vậy mà vẫn ngủ vô cùng thoải mái.
Ôn Lệ Thâm ngồi sát mép giường, nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ say, cho dù là đang bị bệnh nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp mê hoặc riêng, chỉ là cô đang ngủ say cũng có một loại ma lực khiến người ta không thể rời mắt.
Ôn Lệ Thâm nhìn một hồi, cặp lông mày hình lưỡi mác càng nhíu chặt hơn, cuối cùng, dường như anh đứng dậy với một sự khó chịu, anh đóng cửa và rời đi sau khi để lại một ngọn đèn mờ.
Ôn Lệ Thâm trở về phòng, nhưng không hề đi ngủ liền, mà phải tắm lại nước lạnh trước khi ngủ.
Anh không ngờ rằng, chỉ nhìn cô gái kia một lúc, cơ thể anh như bốc hỏa, sinh ra một phản ứng đáng ngạc nhiên.
Ở nước ngoài, lúc này đã khoảng mười một giờ trưa, Đường Tư Vũ ngủ một giấc uễ oải, đêm qua cô bị mất ngủ khiến hôm nay cô dậy muộn.
Bước xuống lầu, Tưởng Lam không hề có ý kiến gì, cười với nàng rồi nói: “Tư Vũ, con dậy rồi sao, có đói bụng không? Để bác làm điểm tâm cho con nhé.”
“Cảm ơn bác gái, cháu cũng thấy hơi đói, vì cháu dậy muộn quá.”
Đường Tư Vũ nói một cách ngại ngùng.
“Không sao, chắc con vẫn chưa quen múi giờ!”
Tưởng Lam vô cùng hiểu cô.
Sau khi Đường Tư Vũ ăn điểm tâm xong, cô nghe nói rằng Hình Liệt Hàn đang đạp xe cùng các em của anh ấy và Tiểu Hi trong công viên cạnh biệt thự.
Đường Tư Vũ chợt nghĩ đến, con trai lớn như vậy rồi nhưng còn chưa sờ vào xe đạp bao giờ! Thằng bé có thể chạy được không đây?
Trong lúc còn đang nghi ngờ, liền nghe thấy giọng trẻ con trong công viên đang gọi: “Cô ơi, đợi con với! Con đến rồi.”
Ngay khi Đường Tư Vũ bước lên con đường chạy xe rộng rãi, cô nhìn thấy cậu Chương 210: Bé Về Nhà Anh Ngủ bé đi xe đạp nhỏ phía sau Hình Nhất Nặc, tư thế chạy chầm chậm, mà không hề có bánh xe phụ, đó là một chiếc xe đạp trẻ con nhỏ xíu.
“Mami…” Cậu bé rất hào hứng khi cho mẹ xem thành quả của mình.
Đường Tư Vũ vẫy tay chào cậu nhóc, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười tự hào, năng lực của con trai thật tốt!
Cậu nhóc đạp xe rất nhanh, vừa gọi mẹ xong thì người đã đạp đi tít đẳng xa kia, Đường Tư Vũ nhìn sân đạp xe rộng lớn này, xem ra cũng đủ để cậu nhóc chơi đùa cả ngày.
Đường Tư Vũ nhìn thấy Hình Liệt Hàn anh tuấn đứng đó với bộ quần áo thể thao, bên cạnh là chiếc xe đạp địa hình leo núi, Hình Nhất Phàm không có ở đó, rõ ràng là đã đạp xe rất xa rồi.
Đường Tư Vũ đi về phía anh, nhìn bóng dáng nam tính và đẹp trai dưới ánh mặt trời của người đàn ông này, cô không khỏi nghĩ đến nụ hôn say đắm với anh đêm qua, trên má cô thoáng ửng hồng.
Hình Liệt Hàn nhìn cô bước tới, trong mắt anh đã nở một nụ cười: “Dậy rồi à?”
“Anh có cho con trai đi xe đạp không?”
Đường Tư Vũ hỏi, khẽ chạm vào ánh mắt đang tỏa sáng như ánh mặt trời của anh, cô ngượng ngùng quay lại nhìn con trai.
“Thằng bé được thừa hưởng gen tốt của anh, đi xe đạp chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Hình Liệt Hàn nói một cách tự hào.
Đường Tư Vũ lập tức không nhịn được phản bác: “Gen của tôi không tốt sao?”
Hình Liệt Hàn cười khúc khích, có chút vô sỉ nói: “Em mà ưu tú sao? Anh nhìn không ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!