Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm bước vào sảnh tiệc, Hình Nhất Phàm vươn tay ra mời cô, Bạch Hạ vốn không biết khiêu vũ, cô ngượng ngùng từ chối một lần nhưng Hình Nhất Phàm vẫn kéo tay cô cùng tiền vào.
Bạch Hạ giẫm phải chân anh rất nhiều lần nhưng Hình Nhất Phàm không hề cảm tháy tức giận, ngược lại sau khi được anh dẫn dắt chỉ dạy, Bạch Hạ cũng có thể theo kịp bước chân của anh, cùng anh cảm nhận niềm vui khi được khiêu vũ.
Ngày hôm nay, ở đây, chỉ cần các vị khách không rời đi, nhạc không ngừng, thì niềm vui cũng sẽ bắt tận không dứt. Lam Thiên Thần và Bối Nguyệt Hoàng khoảng mười giờ liền giải tán bữa tiệc, họ đều quá mệt, cần phải quay về nghỉ ngơi.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cũng rời đi ngay sau đó, nhưng họ đến một địa điểm khác, bọn họ lái xe từ đây lên một ngọn núi, Hình Nhất Phàm đưa cô đi ngắm sao.
Bạch Hạ mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng cảm thấy rất kích thích, cô chuẩn bị một ít trái cây, đồ ăn vặt và đồ uống, ngồi lên xe địa hình của Hình Nhất Phàm, mở cửa số trời ra, cả bầu trời đêm hiện ra trước mắt.
Những bóng cây trùng trùng lùi lại phía sau, mặt trăng to tròn, dải ngân hà cũng hiện rất rõ, như thể bọn họ đang cách rất gần với vũ trụ..
“Đẹp quá!” Bạch Hạ không khỏi thầm cảm thán.
Sau nửa tiếng, xe của Hình Nhát Phàm cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, con đường núi quanh co khúc khuỷu giống như một con rắn khổng lồ đang lượn vòng. Trên đỉnh núi, ánh trăng chiếu rọi xuống, khung cảnh đỉnh núi nhấp nhô thật sự khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Bạch Hạ đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm, ngắm nhìn khung cảnh đằng xa, cô buông tay ra, dưới làn gió đêm, tâm trạng của cô cũng trở nên bay bổng.
Hình Nhất Phàm cùng cô ngắm núi non sông nước, từ nay ước mơ của anh chĩnh là đưa cô đi khắp nơi, bọn họ sẽ cùng nhau ngắm nhìn vẻ đẹp của thế giới, không đẻ lại bát cứ hồi tiếc nào trong cuộc đời này.
“Đom đóm kìa anh!” Bạch Hạ ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy vài con đom đóm phát ra ánh sáng vàng bay qua bên cạnh, cô kinh ngạc vươn tay ra.
Con đom đóm vô tình đậu lại trên mu bàn tay cô, Bạch Hạ tò mò nhìn chú đom đóm, những đứa trẻ lớn lên trong thành phố thật sự chưa từng có được niềm vui như vậy.
Hình Nhất Phàm dắt tay cô, cùng nhau tìm kiếm xung quanh, và bọn họ tìm thấy một bầu trời đầy đom đóm đang tỏa sáng trên một bãi cỏ gần đó, Bạch Hạ dừng lại chiêm ngưỡng không nỡ rời đi.
Là một hoạ sĩ vẽ truyện tranh, ước mơ của cô là được ngắm nhìn những điều tươi đẹp trên thế giới này nhiều hơn.
Trở lại bên cạnh xe, Hình Nhất Phàm đưa tay ra mở cửa xe, Bạch Hạ đột nhiên như ăn phải gan hùm, vươn tay đẩy người đàn ông đè anh vào cửa xe, đôi mắt trong veo của cô lóe lên ý cười: “Đừng đi nhanh như vậy chứ. “
Đôi mắt của Hình Nhất Phàm lập tức hiện lên ý cười, anh cúi người xuống cười hỏi: “Thế còn phải làm gì nữa?”
“Anh lại gần đây, em nói cho anh biết.” Bạch Hạ cong môi cười, cô vẫn còn rất vụng về trong việc trêu ghẹo người khác này.
May mắn thay, người đàn ông của cô rất phối hợp với cô.
Anh lập tức cúi xuống, môi mỏng mang theo chút dục vọng hôn xuống, Bạch Hạ cười đáp trả lại anh, dùng hành động nói cho anh biết cô muốn làm gì.
Trong những khoảnh khắc như vậy, phải làm điều gì đó lãng mạn để không phải hồi tiếc.
Mà lúc này trong trang viên, khách khứa cũng đã tản đi, ánh trăng lặng lẽ bao phủ mọi thứ.Trong một căn phòng mới được chuẩn bị dành cho cặp đôi mới, Bối Nguyệt Hoàng nép vào lòng Lam Thiên Thần, chìm vào giấc ngủ.
Lúc Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ xuống núi trở về biệt thự cũng đã hai giờ sáng, Bạch Hạ đã ngủ say trên ghế phụ, Hình Nhất Phàm dừng xe lại, đưa tay ra bế cô vào bên trong.
Bạch Hạ mơ mơ màng màng biết mình đã về đến nơi, cô nằm trên giường êm ái, cảm nhận được người đàn ông bên cạnh sắp rời đi, cô đưa tay ra kéo lấy anh: “Nhất Phàm, ngủ với em.”
“Anh đi tắm xong sẽ quay lại.” Hình Nhất Phàm tháp giọng nói, nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.
Bạch Hạ thả tay để anh đi, và Hình Nhất Phàm cũng nhanh chóng tắm xong rồi chống khuỷu tay, ôm cô vào lòng. Ngày hôm nay thật là trọn vẹn và tuyệt vời.