“Viên đá quý kia trả lại chưa?” Ôn Lệ Thâm tò mò hỏi.
“Tối đó tôi đã trả lại, nếu không tôi liền trở thành kẻ trộm rồi.” Tô Hi nói.
“Là một nghệ sĩ, cô có khả năng kiềm chế bản thân không?” Ôn Lệ Thâm lại hỏi.
Tô Hi chớp mắt: “Anh muốn nói đến khía cạnh nào?”
“Sự cám dỗ của danh tiếng. Nghệ sĩ kiếm tiền nhanh, ngoài tiền đóng kịch, còn có rất nhiều cách kiếm tiền. Cô có được những đàn chị truyền cách kiếm tiền nhanh mà dễ nhất chưa?” Ôn Lệ Thâm nhẹ hỏi.
Ngay lập tức, Tô Hi tức giận vì cảm thấy bị lăng nhục, vấy bản. Lẽ nào người đàn ông này đang nghĩ cô ngoài diễn xuất còn bán thân?
“Thưa ngài, xin ngài đừng suy nghĩ sai lệch về người khác như vậy. Mặc dù tôi là 1 nghệ sĩ trong giới giải trí nhưng tôi luôn giữ mình trong sạch, biết giữ tự trọng, như bông hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.” Tô Hi thấy mình sắp tức chết đi được.
Khóe miệng Ôn Lệ Thâm bắt giác nở nụ cười. “Thật sao? Cô có bằng chứng gì có thể chứng minh cho tôi không?”
Tô Hi lập tức đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm Ôn Lệ Thâm: “Tôi không cần phải chứng minh với anh. Vả lại, tôi là người phụ nữ thế nào không liên quan gì tới anh. Nhưng việc anh nghi ngờ nhân cách tôi, chính là 1 hành vi vô đạo đức.”
Ôn Lệ Thâm khẽ nheo mắt nói: “Đúng là không có liên quan gì tới tôi.”
“Đúng rồi, lần trước tôi đã thấy hết anh rồi, cũng không phải tôi cố ý nhìn. Anh không cần vì chuyện này mà thù ghét tôi.”
Tô Hi cảm giác câu nói lúc trước của anh ta cơ bản chính là đề trả thù lần trước cô đã nhìn hết của anh ta.
Khuôn mặt điển trai của Ôn Lệ Thâm bỗng sa sầm: “Cô còn nhắc lại chuyện này làm gì? Không phải cô luôn nhớ đến chứ?”
“Tôi… tôi có nhớ gì đâu! Tôi sớm quên mình đã thấy gì rồi.” Càng nói đến, trong đầu Tô Hi lại hiện rõ ràng những gì cô đã thấy ngày đó. Khuôn mặt cũng càng hồng hơn.
Ôn Lệ Thâm thấy vẻ mặt đó, liền biết rằng cô không chỉ không quên mà còn nhớ rất rØ.
“Tốt hơn hết cô hãy quên chuyện này đi, cũng không được kể với bát kỳ ai.” Ôn Lệ Thâm cảnh cáo.
Tô Hi cong môi nói: “Tôi cũng muốn quên đi. Có gì đẹp đâu chứ.”
Ôn Lệ Thâm đang vươn tay gắp thức ăn, bỗng sững lại, mắt nhìn chằm chằm Tô Hi: “Cô ngắm nhiều đàn ông lắm rồi nhỉ?”
Chậm chạp nhận ra bản thân đã nói sai, Tô Hi vội lắp bắp: “Tôi…tôi…tôi ngắm bao giờ. Tôi mới nhìn anh thôi.”
Nói xong, Tô Hi ngại muốn chết.
Khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đang nói chuyện gì đó không liên quan tới anh, nhưng rõ ràng họ đang nói đến 1 bộ phận nào đó trên người anh.
“Đó là vinh hạnh của cô.” Ôn Lệ Thâm hừ khẽ.
Tô Hi dở khóc dở cười: “Tôi có thể khônc cần vinh hạnh này được không?”
Ôn Lệ Thâm thấy Tô Hi còn chưa ăn gì đành phải giục: “Ăn đi!”
Tô Hi nhìn thức ăn, bỗng không có cản giác thèm ăn. Cô không ăn thịt, nên liềr chọn ăn rau.
Sau hơn mười phút, Tô Hi thật sự đã ăr no, Ôn Lệ Thâm cũng không muốn ăr thêm nữa.
“Tôi đi thanh toán.” Tô Hi đứng dậy r: quây thu ngân. Tuy nhân viên phục vụ có thể đến kết toán nhưng cô muốn thoát khỏi người đàn ông này.
Tô Hi thanh toán xong thì trở về chỗ, nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Chiều nay còn có việc nên tôi đi trước đây.”
“Cùng đi thôi.” Giọng nói ấm áp mà sâu lắng của Ôn Lệ Thâm phía sau khiến cô dừng bước.
Anh đứng dậy. Tô Hi không thấp nhưng khi ở cạnh, cô chỉ cao đến cổ anh.
Tầng dưới trong nhà hàng, các tay săn ảnh đã sớm rình rập, chờ đợi. Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm cùng nhau bước ra.
Phóng viên nhanh tay chụp ảnh. Người Mà cảnh này lại bị cánh thợ săn chụp được. Có thể coi đây là cảnh thân mật hiếm hoi của Tô Hi với một người đàn ông. Họ có thể nhanh chóng đưa tin ẩn ý thổi phồng sự việc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!