“Xác định! Chỉ là vẫn đau một chút, tôi có thể chịu được.”
Bạch Hạ híp mắt cười, tỏ vẻ mình thật kiên cường.
Hình Nhất Phàm lại không nghĩ như vậy. Chân cô bị thương khá nghiêm trọng, nếu không bôi thuốc, chỉ sợ ngày mai sẽ không chạm đất được.
Cho nên, mặc kệ cô gái này nghĩ cái gì, bệnh viện, cậu nhất định phải đưa cô đi.
Bạch Hạ là trạch, lại du học ở ngoài ba năm, bây giờ cũng không nhớ đường, thẳng đến khi xe Hình Nhất Phàm tiền vào bệnh viện, cô mới hơi trừng mắt, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Anh đưa tôi đến bệnh viện à?”
“Cô nhanh chữa khỏi chân đi, mỗi thứ sáu cô đều phải thay tôi dọn dẹp biệt thự.” Hình Nhất Phàm tìm lý do thuận miệng trả lời, xe dừng ở bãi đỗ xe, lúc này không có đông người, bệnh viện cũng rất yên tĩnh.
Hình Nhất Phàm xuống xe liền thấy Bạch Hạ tự đẩy cửa đang chuẩn bị xuống xe.
“Có cần giúp không?” Hình Nhất Phàm nheo mắt nhìn cô.
Bạch Hạ lập tức cười khoát tay: “Không cần không cần, tôi có thể tự xuống.”
Do là xe việt dã nên dù có bàn đạp vẫn khá cao, Bạch Hạ trước tiên dùng chân phải đạp lên bàn đạp, sau đó chân trái hướng xuống đất chuẩn bị miễn cưỡng xuống xe.
Nhưng mà cô đã xem nhẹ mức độ bị thương của chân trái, căn bản là không chống đỡ được thân thể của cô, vừa mới đặt xuống cô liền hít một ngụm khí lạnh, sau đó lúc chân phải đi xuống, cô liền ngã nhào về phía Hình Nhất Phàm đẳng trước.
Hình Nhát Phàm đứng trước mặt cô, bị cô ngã vào lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạ đập vào trong ngực anh, cũng có một chut đau, nhưng lúc này cô cũng quẫn bách lùi về sau một bước: “Xin lỗi!”
Hình Nhất Phàm đóng cửa xe, khóa lại. Nhìn chân đứng thẳng của cô gái, anh cố ý nói: “Có thể đi mà, đi đi!”
Ai bảo cô cậy mạnh? Nếu cô cầu xin anh một câu, nói không chừng anh sẽ đỡ cô, hoặc dìu cô.
Nhưng ai bảo cô không nói ngọt một chút? Còn giả vờ như không có việc gì, vậy cũng xứng đáng.
Bạch Hạ có chút khổ não, cô đành phải co chân nhảy vài bước, lại dùng chân trái nhẹ nhàng chống đắt, lại co chân nhảy, tóm lại cô cũng không biết có thể tự nhảy đến khi nào mới có thể vào đến phòng bác sĩ.
Nhưng mà, nếu cô cầu xin Hình Nhất Phàm phía sau mà nói, cô vẫn ngại mở miệng, tóm lại, cô vẫn là tận lực không muôn làm phiên loại người này.
Hình Nhất Phàm là đang đợi cô mở miệng cầu xin anh, anh muốn nhìn cô sẽ cầu người giúp đỡ hay không?
Bạch Hạ khập khiễng vào trong, liền có một bác sĩ trẻ tuổi từ bên cạnh đi qua, người này mặc áo blouse trắng, có vẻ là bác sĩ thực tập, bộ dạng trẻ tuổi có vài phần tuần tú, anh ta lập tức tiến đến đỡ Bạch Hạ: “Tiểu thư, chân cô bị thương sao? Đến đây, để tôi cống cô vào.”
“AI Không cần đâu, tôi có thể.” Bạch Hạ gặp vẫn là một chàng trai trẻ tuổi, cô thân là con gái tự nhiên sẽ ngại ngùng.
“Không sao, để tôi cõng cô. Nào, lên đi!” Chàng trai trẻ vô cùng tốt bụng, liền ở trước mặt cô hơi cúi người xuống, chỉ còn chờ Bạch Hạ leo lên.
Bạch Hạ nhìn anh ta nhiệt tình như vậy, chân lại đau không chịu được, cô nghĩ cõng thì cõng! Cũng không thể phụ hảo tâm của chàng trai đẹp trai này.
Ngay lúc cô quyết định lên lưng của chàng trai trẻ, thình lình cảm nhận được một bàn tay giữ chặt lấy tay cô, ngay sau đó, một đôi tay xuyên qua gối nhẹ nhàng nâng cô lên.
Cô khiếp sợ ngẳng đầu, không cần nghĩ cũng biết là ai đang ôm mình, đầu cô trồng rỗng vài giây, ngượng đỏ mặt.
Chàng trai trước mặt không thấy cô lên lưng mình liền quay đầu lại nhìn cô đang bị người đàn ông cao lớn ôm ngang lên, khiến anh ta có chút ngây người.
“Phiền dẫn đường, khoa xương khớp.” Tiếng Hình Nhất Phàm trầm thấp vang lên.
Chàng trai trẻ lập tức cười nói: “Đi theo tôi.” Hóa ra đây là một cặp tình nhân!
Chàng trai trẻ dẫn bọn họ đến cửa khoa xương khớp. Bác sĩ vẫn còn trực ở đó, Hình Nhát Phàm đặt cô gái đang ôm trong ngực lên ghé, Bạch Hạ đỏ mặt dưới ánh đèn.