Hoắc Kỳ Ngang quẹt nhẹ chóp mũi cô: “Sau này không được nói đùa kiểu này nữa, anh sẽ suy nghĩ đó.”
Kỷ An Tâm gật đầu đồng ý: “Được, không nói nữa, ai bảo anh nghiêm túc thế làm gì!”
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến em, lúc nào anh cũng nghiêm túc.” Hoắc Kỳ Ngang không biết làm sao, anh cũng không có cách nào.
Ai bảo vị trí của Kỷ An Tâm trong lòng anh lại quan trọng như vậy chứ!
Kỷ An Tâm tắm xong lên giường, con gái đã chiếm một góc yên lặng ngủ say, Kỷ An Tâm có chút không dám ôm anh ngủ, như vây thì cả hai đều không ngủ ngon được.
Cô ôm con vào giữa, để một chỗ cho anh, Hoắc Kỳ Ngang lập tức bất đắc dĩ nhìn cô: “Anh vất vả lắm mới cho con bé ngủ trong đó.”
“Cho con bé nằm giữa đi.” Kỷ An Tâm không muốn đề mưu kế của anh đạt được, con gái cô cũng hoàn toàn không biết bản thân đã cản trở ba mẹ âu yếm.
Kỷ An Tâm nhìn con gái ngủ ngon như chú lợn con, trên mặt lập tức biểu lộ tình thương của người mẹ, Hoắc Kỳ Ngang nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đời mình có được cô và con chính là trời cao đã ban ơn cho anh.
Sáng sớm, Kỷ An Tâm còn đang ngủ đã cảm nhận được một cái hôn ướt át, cô híp mắt, nhìn thấy gương mặt tươi cười rực rỡ như vằng thái dương của con gái, bên cạnh con bé là một người đàn ông tuần tú bất phàm.
“Mami, daddy đưa con đi học rồi, mẹ ngủ thêm đi.” Con bé hiểu chuyện nói.
Kỷ An Tâm cong môi cười gật đầu: “Được, đi đi! Trên đường chú ý an toàn.”
Kỷ An Tâm cảm thấy buồi sáng còn được ngủ thêm một lúc, quả là thoải mái.
Hoắc Kỳ Ngang đưa con gái đến trường học xong liền đến siêu thị, anh ăn ặc đơn giản, lại có cả mắt kính khẩu trang, không ai có thể nghĩ đây lại chính là phó tổng thống của họ.
Trong mắt người khác, anh vẫn luôn là người đàn ông vô cùng có khí chất, mặc dù che kín mũi miệng, nhưng với vóc người và bóng lưng cùng những đường nét tỉnh anh trên gương mặt, vẫn có thể nhận ra anh là một soái ca kiệt suất.
Giờ phút này, Hoắc Kỳ Ngang đang chọn thức ăn, có hai cô gái vẫn luôn đi theo anh, len lén nhìn, bởi trên người anh tỏa ra một loại mị lực thần bí, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ khiến người ta mê mẩn.
Đối với ánh mắt của phụ nữ đang dõi theo xung quanh mình, Hoắc Kỳ Ngang hoặc là coi nhẹ, hoặc là chỉ lễ phép mỉm cười.
Sau khi mua xong thức ăn, Hoắc Kỳ Ngang nhìn đồng hồ, mới chừng 10h. Anh lại tới tiệm hoa đặt một bó hoa, gửi đến phòng làm việc của Kỷ An Tâm.
Lúc này, Kỷ An Tâm đang mở một cuộc họp nhỏ trong phòng làm viêc, vừa đi vào, cô đã thấy một bó hoa đặt trên bàn, Kỷ An Tâm vô cùng kinh ngạc.
Hướng Nguyệt cười nói với cô: “Kỷ tổng, người chị yêu nhất tặng đấy.”
Kỷ An Tâm chẳng cần nghĩ cũng đoán được là ai, cô cười đóng của lại, ôm hoa trên bàn lên thưởng thức, sáng nay vì công việc nên tâm trạng cũng có chút không tốt, giờ phút này nhìn thấy đóa hoa, cảm xúc liền ổn lên rất nhiều.
Hoắc Kỳ Ngang gọi điện cho chị gái, mời chị tới nhà mình ăn cơm tối, những ngày qua Hoắc Viện bận rộn, cũng đang muốn 14K nghỉ ngơi tụ tập, nghe vậy, cô liên đồng ý.
Buỏi chiều, Hoắc Kỳ Ngang đón cả con gái và cháu trai về nhà, Hoáắc Viện cũng vừa tan ca.
Kỷ An Tâm đang trên đường về, Hoắc Viện vừa tới, đã nhìn thấy em trai mình bận rộn trong nhà bếp, âu phục được cởi xuống, thắt một chiếc tạp dề, sự tương phản vô cùng lớn.
Quả nhiên năng lực của tình yêu có thể thay đổi tất cả.
Hoắc Viện nhìn em trai nấu nướng thuần thục, cô khoanh tay cười nói: “Kỳ Ngang, An Tâm thật là có phúc, đến chị cũng hâm mộ các em.”
Hoắc Kỳ Ngang không quay đầu lại, cười đáp: “Là em có phúc.”
Hoắc Viện cũng đồng ý: “Cũng đúng, nói ra thì, cả hai đều rất ưu tú, lại trở thành một gia đình, đúng là vô cùng hạnh phúc.”
“Vậy chị cũng nên suy tính cho mình một chút đi! Em nghe nói trong viện có một bác sĩ có ý với chị, có phải chị cũng nên thử cho người ta một cơ hội không?”