Chương 1322:
Kỷ An Tâm thấy anh với thái độ thận trọng như vậy, cô cũng có chút bắt lực, cô thở dài nói: “Anh muốn đưa Hiểu Hiểu về gặp ba anh sao?”
Hoắc Kỳ Ngang lập tức trở nên căng thẳng: “An Tâm, nếu em không đồng ý, anh sẽ không tự ý đưa Hiểu Hiểu về.
Kỷ An Tâm cúi đầu uống hết cháo, ngẳng đầu hỏi: “Khi nào thì ba anh vào?”
Hoắc Kỳ Ngang đã đề cập đến chuyện này với cô từ trước, anh trầm giọng đáp: “Kết quả đã có rồi, ông ấy không còn thời gian.
Ngày mai ông ấy sẽ phải đi, cải tạo trong vòng một năm.”
Kỷ An Tâm nhìn con gái đang mở to đôi mắt tò mò, dù thế nào thì dòng máu Hoắc gia cũng đang chảy trong người con gái, con bé là con cháu Hoắc gia.
“Hiểu Hiểu, con ăn xong chưa? Đi chơi đồ chơi trước đi!” Kỷ An Tâm nói với con gái.
Hiểu Hiểu lập tức đặt chiếc thìa trên tay xuống: “Mami, con đi xem phim hoạt hình một lát được không?”
“Được!” Kỷ An Tâm đáp lại.
Sau khi con gái rời khỏi bàn ăn, Kỷ An Tâm nhìn người đàn ông đối diện và nói với quyết định của mình: “Anh có thể đưa Hiểu Hiểu về, nhưng em sẽ không quay lại gặp ba anh, còn nữa, nếu ba anh không thích Hiểu Hiểu, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ cho phép anh và ông ta gặp lại con gái em nữa.”
Trong mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng hiện lên một tia cảm kích, anh gật đầu đồng ý: “An Tâm, cảm ơn em đã cho Hiểu Hiểu về cùng anh. Anh hứa với em, Hiểu Hiểu sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Hoáắc Kỳ Ngang cũng biết sau khi ba mình trải qua chuyện này, ông cũng thay đổi, có lẽ sẽ thích con gái của mình.
“Buỏi trưa em sẽ cho trợ lý của em đến, anh cứ việc chăm sóc Hiễu Hiểu cho tốt là được”
“Yên tâm, anh sẽ không để con gái chúng ta phải chịu thiệt.”
Hoác Kỳ Ngang hứa với cô.
Kỷ An Tâm không rõ Hoắc Minh có còn giống như 5 năm trước không, nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì Hoắc Minh đã làm.
Khoảng mười giờ, Hoắc Kỳ Ngang đưa Kỷ Hiểu Hiểu về Hoắc gia, Kỷ Hiểu Hiểu cũng muốn Kỷ An Tâm đi cùng cô bé, Kỷ An Tâm đang có chắn thương ở chân, vì vậy cô có lý do để không phải đi cùng cô bé.
Ở Hoắc gia, trong khoảng thời gian này Hoắc Minh chịu áp lực từ các bên, cả người đều già đi rõ rệt, ngay cả tóc cũng đã bạc trắng một nửa, đã thế tuổi già còn phải vào tù, điều này đồng nghĩa với việc xoá sạch công lao cả đời của ông, đã vậy còn để lại một vết nhơ không thể xóa nhòa.
Gần đây ông cũng suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ thông rất nhiều thứ, tài sản đứng tên ông, trừ căn nhà còn đang ở, tất cả đã bị phong tỏa, hiện tại ông không còn gì ngoài vét nhơ.
Cũng may, ông vẫn còn một đứa con trai khiến người khác khen ngợi, bây giờ Hoắc Minh cũng hiểu rằng con trai ông không đi theo con đường của ông là đúng.
Hoắc Viện cũng ở nhà chờ Hoắc Kỳ Ngang về, hiếm khi cả nhà ăn chung một bữa cơm, ba cô phải đi tù cải tạo, dù rất lo lắng nhưng cô đành bắt lực, chỉ biết chấp nhận sự thật.
Mong rằng một năm nữa ông ra ngoài, sẽ lại là làm người bình thường, an hưởng tuổi già, không động chạm đến quyền lực nữa.
Ở trong vườn, lúc này Hoắc Minh vui vẻ nhất chính là chơi với đứa cháu trai duy nhất của mình, lúc này Tiểu Huy đang đá bóng trong vườn, Hoắc Minh đang chơi với cậu bé ở đầu bên kia.
Tiểu Huy nghe thấy tiếng xe, lập tức vui mừng reo lên: “Là cậu ` về rồi.
Hoắc Minh cũng nhìn lên, nghe thấy tiếng xe riêng của Hoắc Kỳ Ngang đi vào, đậu ở chỗ đậu xe bên cạnh.
“Cậu…” Tiểu Huy ôm quả bóng vui vẻ chạy tới.
Vệ sĩ lập tức xuống xe đưa tay mở cửa ghế sau của Hoắc Kỳ Ngang, Hoắc Kỳ Ngang bước xuống, có điều trong tay anh đang ôm một cô bé mặc váy nhỏ xinh xắn, mái tóc dài buộc hai bím, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào đáng yêu, giống như búp bê.
Hoắc Minh nhìn thấy cô bé mà con trai mình đang ôm, không khỏi cảm thấy quen thuộc, đây không phải là con của Kỷ An Tâm sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!