Lúc này, trong một tòa xưởng bỏ hoang cách khu vực thành thị tương đối xa, nơi đây đang diễn ra một cuộc tra hỏi, một người đàn ông trung niên mặc âu phụ bị trói ở trên ghé, thời khắc này nét mặt anh ta bình tĩnh nhìn kẻ bắt cóc mình, có chút tức giận nói: “Buông ra.”
“Ngô Cảm, có thể thả anh, chỉ cần anh có thể cung cấp cho chúng tôi tin tức hữu dụng, chúng tôi sẽ để anh không bị thương một chút nào rời khỏi nơi này.”
“Tôi không biết các người đang nói gì, tôi chỉ là một gã nhân viên bình thường mà thôi.”
“Anh là người bình thường, nhưng là người làm những chuyện không bình thường, nói mau, phó tổng thống có phải đang điều tra chúng tôi hay không?”
“Tôi không biết.”
“Ngài phó tổng thống có phải đã âm thầm ra tay với chúng tôi hay không?”
“Tôi căn bản không biết các người đang nói cái gì.”
Một người mặc âu phục, ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông giống chó, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh biết không? Tôi sẽ không đối với anh như vậy, dù sao ngày mai anh vẫn phải đi làm như thường lệ, thế nhưng, chúng tôi lại biết rõ những người thân ở bên cạnh anh, anh phải biết rằng, anh mà không nói, bọn họ sẽ như thế nào.”
“Các người dám.”
“Đương nhiên, bây giờ chúng tôi sẽ không làm gì, chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết tin có ích, bọn họ sẽ bình an vô sự, dù sao chúng tôi cũng không muốn gây chuyện gì.”
Người đàn ông ngậm chặt miệng, đang suy tư.
“Tôi biết lần này là âm thầm điều tra, nói không chừng không ít tình huống chúng tôi đã bị nắm bắt rồi, bây giờ anh trả lời cho chúng tôi biết một câu thật lòng, các anh nắm được chắc bao nhiêu tình hình rồi.”
Người đàn ông tiếp tục trầm lặng chống lại.
“Con của anh học trường gì, học lớp gì, bình thường thích làm cái gì, chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay rồi.”
“Các người… Các người là đô cặn bã.”
“Chúng tôi là cái gì, không tới phiên anh bình luận, nói mau.”
Người đàn ông tức giận bóp lấy cỗ họng uy hiếp anh ta.
Mặt người đàn ông đỏ tới mang tai, tuân theo trách chức của mình, ở trong lòng anh ta, anh ta vẫn như cũ không chịu thua với người đàn ông kia.
Nhưng mà, điểm yếu của người đàn ông không phải là bản thân anh ta, mà là người nhà anh ta.
Nhiều lần uy hiếp sau đó, anh ta vẫn là vì bảo vệ tính mạng người nhà nói một chút, xác nhận với bọn họ một ít thông tin.
“Thả anh ta ra, giám sát người nhà anh ta, anh ta dám có manh động gì, hậu quả giống nhau.” Người đàn ông trước mặt người bị trói, ra lệnh với thủ hạ.
Mà người đàn ông này lập tức khẩn cầu: “Tôi sẽ không nói, tôi cũng sẽ không nói gì cả, các người buông tha cho người nhà tôi đi.”
“Được, tốt lắm, đêm nay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!
Đi thôi!”
Người đàn ông lập tức lảo đảo vội vàng rời đi, người đàn ông thẩm vần lấy điện thoại di động ra, nói với đối phương: “Triệu tập bọn họ gặp mặt một cái, có vấn đề phải bàn bạc.”
Sau khi người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, nắm thật chặt điện thoại di động, nghiến răng nói: “Hoắc Kỳ Ngang, cậu muốn chết rồi.”
“Chúng tôi có thể đưa cậu lên, cũng có thể kéo cậu xuống tới, nhưng bây giờ cậu không giữ được nữa rồi.”
Hoắc gia, trong thư phòng Hoắc Minh đang lo lắng, đi tới đi lui, ông hiện tại có thể cảm giác được, thuộc hạ trước kia đã tùy tiện ứng phó đối với ông rồi.
Nếu như vậy, rất có thể bọn họ đã phát hiện chuyện con trai đang làm, việc này có hay không nhốt họ trong tù nửa đời sau hoặc là mất hết quyền lợi, bọn họ nhất định sẽ phản kích lại bằng mọi giá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!