“Công ty cô bị nghi ngờ có hành vi phạm pháp. Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát nghiêm giọng nói.
Kỷ An Tâm hơi biến sắc, đột nhiên hiểu ra sao Tưởng Y San lại biến mắt, xem ra cô ta sớm đã nghe được tin tức, lựa chọn bỏ trốn rồi.
“Được, tôi lấy túi đã.” Kỷ An Tâm nói xong liền đi tới trước mặt Hướng Nguyệt: “Bảo Dương tổng quản lý công ty, tôi đi một chuyến.”
“Vâng Kỷ tổng.” Mặt Hướng Nguyệt cũng hơi biến sắc: “Kỷ tổng, chị sẽ không có chuyện gì chứ?”
Kỷ An Tâm nghĩ nghĩ, vốn muốn liên lạc với Trầm Duệ để có người giúp đỡ. Nhưng cô lại cảm thấy không nên phiền anh nữa, bắt kể việc gì cô đều chỉ có thể tự gánh vác.
“Tiểu Nguyệt, nếu tôi tạm thời chưa ra được thì cô báo với ba mẹ tôi nói là tôi đi công tác rồi, đừng để họ biết chuyện này.”
Kỷ An Tâm khẽ nói với Hướng Nguyệt.
Hướng Nguyệt liền gật đầu: “Được ạI”
Kỷ An Tâm cầm lấy túi, đi cùng hai người cảnh sát ra khỏi công ty, lên xe cảnh sát.
Từ nhỏ tới lớn, lần đầu cô ngồi xe cảnh sát. Mùi vị này thật sự không nói ra lời.
Tưởng Y San thông minh mà bỏ chạy, để lại tàn cuộc cho cô.
Kỷ An Tâm cũng biết chuyện này rồi cũng phải giải quyết, nếu không công ty sẽ tiêu đời.
Cho dù Tưởng Y San ở đây thì cô vẫn không chối bỏ được trách nhiệm.
Kỷ An Tâm bị gọi tới sở cảnh sát hỏi chuyện này mà bên cảnh sát cũng nắm giữ không ít tài liệu, đều là những chuyện gần đây công ty cô vì lợi ích mà dùng những cách không chính đáng.
Cô chỉ tưởng Tưởng Y San chỉ là bảo cấp dưới bồi rượu với khách, không ngờ đã đến mức dùng gái bao. Nhìn hậu quả mà Tưởng Y San vì thành tích mà không từ thủ đoạn, cho dù cô rất phẫn nộ cũng chỉ có thể bình tĩnh lại để xử lý.
Hơn nữa cho dù cô khai ra sự thật thì trong chuyện này cô cũng không cố gắng khiến mình không dính dáng gì tới, dù sao thì thứ cô cần chỉ là kết quả xử lý cuối cùng của chuyện này.
Tưởng Y San đại diện cho hình tượng công ty, còn cô là cấp trên của cô ta, không thể không có trách nhiệm.
Cảnh sát cũng đã nhận định cô là một trong những người đầu SỎ.
Bây giờ cho dù Kỷ An Tâm muốn giải thích thay mình thì cũng vô dụng. Cô bị liên lụy vào trong này, không thể thoát được.
Tối đó cô bị cảnh sát giữ lại. Hướng Nguyệt cũng tìm một lý do nói với ba mẹ của Kỷ An Tâm, nói rằng cô đi công tác gấp, như vậy họ cũng sẽ không vì lo lắng mà không ngủ được.
Kỷ An Tâm ở trong phòng tạm giam, thức trắng đêm. Đợi cảnh sát tìm được Tưởng Y San, làm rõ sự việc.
Lúc này đã vào đông, trong phòng tạm giam lạnh lẽo, Kỷ An Tâm ôm lấy cánh tay, chịu đựng cơn lạnh. Trong đầu cô lúc này người cho cô sự ấm áp chính là con gái và người nhà. Vì họ cô bắt buộc phải dũng cảm đối mặt với tất cả.
Đêm nay cô cố gắng chịu đựng. Cô không biết cảnh sát phải mắt bao lâu mới bắt được Tưởng Y San. Lúc này Tưởng Y San chắc chắn không biết đã chạy trốn tới nước nào lánh nạn rồi.
Cứ như vậy Kỷ An Tâm ở trong này đã hai ngày. Cảnh sát cho cô quần áo và chăn chống lạnh. Nội tâm Kỷ An Tâm sót sắng, tâm trạng hơi tệ, tinh thần cũng không tốt.
Trong công ty, vì chuyện này mà làm lòng người hoang mang, nhưng vì Kỷ An Tâm còn chưa quay lại nên bên tổng bộ cũng có người tới xử lý, cũng xem như là bình yên.
Sáng sớm, trong toà nhà tổng thống, trong phòng phó tổng TÌM thống, Hoắc Kỳ Ngang gần đây mát ngủ nghiêm trọng, dẫn đến hai mắt nỗi lên tia máu. Nhưng đối với công việc, anh lại không hề sơ suất. Hôm nay anh lại chuẩn bị dùng ca phê để chống đỡ. Anh nói với nữ trợ lý: “Lấy cho tôi một ly cà phê.”
“Thưa ngài, mỗi ngày ngài đều uống ba ly cà phê, như vậy không tốt cho dạ dày. Ngài có muốn uống trà không?”
“Cho tôi cà phê.” Hoắc Kỳ Ngang nói.
“Vâng.” Nữ trợ lý gật đầu, đau lòng thay anh.
Mấy ngay nay anh đều ở trong biệt thự, buổi tối anh thu dọn rất nhiều đồ lúc trước của Kỷ An Tâm, định trả lại cho cô.