Anh nheo mắt lại, nghiên răng, biết rõ bây giờ không có tư cách ghen tuông nhưng sao tim anh lại khó chịu như vậy, đau như vậy?
Anh bóp chặt điện thoại, nhìn thời gian rồi liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
“Ngài muốn đi đâu ạ?”
“Tôi ra ngoài một chyến.” Hoắc Kỳ Ngang không biết tại sao mà anh muốn gặp Kỷ An Tâm ngay lập tức, muốn xác nhận lại cô có phải thật sự đến với Trầm Duệ rồi không?
Anh đi tới cửa thì nói với Lý Thụy phía sau: “Bây giờ tôi đưa cho cậu một dãy só, điều tra rõ tất cả thông tin chủ nhân dãy số này rồi gửi qua ngay cho tôi.”
Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy thẳng tới dưới tòa nhà công ty của Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm đang gọi mấy nhân viên cốt cáng tới nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn thì thấy cái tên bên trên. Cô hơi kinh ngạc, là Hoắc Kỳ Ngang.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” Cô nói với cấp dưới.
Sau khi cấp dưới rời đi, lúc đóng cửa lại, cô bắt máy: “Alo, có chuyện sao?”
“Anh ở dưới lầu.” Thanh âm đầu bên kia của Hoắc Kỳ Ngang của Hoắc Kỳ Ngang thắt chặt lại. Là Kỷ An Tâm và Trầm Duệ không kìm chế được mà hôn nhau dưới hầm để xe sao?
Anh nheo mắt lại, nghiền răng, biết rõ bây giờ không có tư cách ghen tuông nhưng sao tim anh lại khó chịu như vậy, đau như vậy?
Anh bóp chặt điện thoại, nhìn thời gian rồi liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
“Ngài muốn đi đâu ạ?”
“Tôi ra ngoài một chyến.” Hoắc Kỳ Ngang không biết tại sao mà anh muốn gặp Kỷ An Tâm ngay lập tức, muốn xác nhận lại cô có phải thật sự đến với Trầm Duệ rồi không?
Anh đi tới cửa thì nói với Lý Thụy phía sau: “Bây giờ tôi đưa cho cậu một dãy só, điều tra rõ tất cả thông tin chủ nhân dãy số này rồi gửi qua ngay cho tôi.”
Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy thẳng tới dưới tòa nhà công ty của Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm đang gọi mấy nhân viên cốt cáng tới nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.
Cô cầm lên nhìn thì thấy cái tên bên trên. Cô hơi kinh ngạc, là Hoắc Kỳ Ngang.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” Cô nói với cấp dưới.
Sau khi cấp dưới rời đi, lúc đóng cửa lại, cô bắt máy: “Alo, có chuyện sao?”
“Anh ở dưới lầu.” Thanh âm đầu bên kia của Hoắc Kỳ Ngang có chút gấp gáp.
“Cái gì?” Kỷ An Tâm đứng trước cửa số sát đất, hơi kinh ngạc: “Anh ở dưới đó làm gì?”
“Anh muốn gặp em ngay bây giờ.”
“Tôi không rảnh, anh có thể đừng chọn lúc tôi đang ở công ty mà tới tìm tôi được không?” Kỷ An Tâm bực bội nói.
“Vậy anh lên đó.” Hoắc Kỳ Ngang biết, chỉ có như vậy thì mới ép cô xuống được.
“Anh… không được lên đây.” Kỷ An Tâm kinh hãi, ngăn anh lại.
“Được, vậy anh không lên, em xuống đây.”
“Anh có chuyện gì nói qua điện thoại không được sao?” Kỷ An Tâm không muốn xuống.
“Không được.” Hoắc Kỳ Ngang kiên quyết muốn cô xuống.
“Đúng là phiền phức.” Kỷ An Tâm nghiến răng, cúp máy. Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuống lầu gặp anh.
Lúc này Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong chiếc xe Sedan đen khiêm tốn. Điện thoại trong tay anh đã nhận được thông tin của chủ nhân tin nhắn lúc nãy gửi cho anh. Người đó là Tưởng Y San, mà nơi cô ta làm việc chính là công ty của Kỷ An Tâm, hơn nữa còn là giám đốc.
Vậy nên thấy được tâm địa và thủ đoạn của người phụ nữ này.