Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cũng nhẹ nhõm đi phần nào, tay của anh không buông ra, vẫn có chấp túm lấy tay của cô: “Nếu đã như vậy, ở cùng với anh một lúc chắc không sao đúng chứ!”
Kỷ An Tâm hít một hơi, nhíu mày nói: “Tại sao tôi lại phải ở cùng với anh?”
“Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện công ty em xảy ra vấn đề số sách?” Hoắc Kỳ Ngang nghĩ dùng việc này để giữ lại cô.
Kỷ An Tâm quả nhiên để ý, cô nhíu mày nói: “Ý của anh là, trong công ty của tôi có người làm giả số sách?”
“Đi vào rồi nói.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cầm tay cô đi vào phòng khách.
Kỷ An Tâm muốn tránh khỏi tay anh, nhưng bị anh túm chặt đến cổ tay cũng đau rồi.
“Đau quá, anh buông tôi ra.” Kỷ An Tâm oán trách.
: “Em không giấy dụa, thì sẽ không đau.” Hoäc Kỳ Ngang quay đầu nhìn cô cười nói.
Kỷ An Tâm cắn răng trừng anh: “Anh vô sỉ.”
Hoắc Kỳ Ngang kéo cô vào trong đại sảnh, anh quay người đóng chặt cửa lại.
Kỷ An Tâm nhìn trên mặt bàn còn có bình rượu, xem ra người đàn ông này vừa nãy còn uống mấy chén.
Hoắc Kỳ Ngang có chút bối rối giấu chai rượu xuống dưới ghế sofa, giống như sợ cô sẽ tức giận vậy.
Kỷ An Tâm ngồi ở trên ghế sofa, khoanh tay, lãnh đạm liếc anh một cái: “Đừng giấu nữa, anh làm chuyện gì, thì cũng không còn quan hệ gì với tôi nữa.”
“Anh chỉ uống một ly, bây giờ đã không còn uống rượu nữa rồi.”
Hoắc Kỳ Ngang bình thường không uống rượu, nhưng, đoạn thời gian 5 năm trước kia, anh tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được khống chế cảm xúc, thì sẽ uống chút rượu tiêu sầu, nhưng anh ý thức được, cồn không giải quyết được vấn đề.
Vừa nãy, anh vốn cũng muốn uống hết một chai này, nhưng, anh chỉ uống 1 chén rồi dừng.
“Số sách của công ty tôi có phải là có quan hệ với ba anh không?” Kỷ An Tâm hỏi.
“Đúng, cấp dưới của ba anh đến tìm Triệu Toàn của công ty em, bảo anh ta làm giả một khoản số sách, nói trước với người của bên cục thuế, hai bên cùng xóa, như vậy, mới tạo thành công ty em có một khoản số sách hơn 10 triệu tệ trốn thuế, nhưng em yên tâm đi, chuyện này sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thất nào cho công ty em đâu.”
Kỷ An Tâm cắn chặt răng: “Triệu Toàn anh ta cũng dám làm loại chuyện này.”
“Anh ta là bị ép buộc, nhưng cùng với đó, anh tacũng tham tiền tài sợ quyền thế, em có thể tự mình quyết định xử lý anh ta.”
Hoắc Kỳ Ngang nói, mở cơm hộp, bắt đầu dùng bữa tối.
Vừa rồi anh còn không có hứng ăn, bây giờ, ở cùng một chỗ với Kỷ An Tâm, lại là bữa tối tình yêu mà cô đưa đến, anh làm sao có thể không ăn đây?
Khẩu vị của anh bây giờ đã rất tốt rồi.
Khi mở món đồ ăn thứ 3 ra, Hoắc Kỳ Ngang khóe miệng hơi nhếch lên một chút: °Xem ra, em còn nhớ rõ anh thích ăn cái gì”
Sắc mặt Kỷ An Tâm có chút trầm xuống: “Anh đừng có mà tự mình đa tình.”
Hoắc Kỳ Ngang cũng không dám nói thêm cái gì, anh bắt đầu ăn ưu nhã.
Kỷ An Tâm nhìn một bên mặt của anh, đúng là bị sưng, người đàn ông này đúng là không xử lý một chút gì cả.
“Ở nhà anh có đá không?” Kỷ An Tâm mặt lạnh hỏi.
“Có, ở ngăn dưới tủ lạnh.” Hoắc Kỳ Ngang biết cô muốn làm gì, anh chờ mong.
Kỷ An Tâm đi vào trong toilet, lấy một cái khăn sạch, đi đến tủ lạnh lấy máy viên đá ra, bỏ đá vào trong khăn.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô đi tới, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng mà, Kỷ An Tâm lại đưa khăn cho anh: “Tự mình chườm.”
“Anh đang ăn cơm, em giúp anh được không?” Hoắc Kỳ Ngang khẩn cầu.