Kỷ An Tâm cũng sớm đã nghĩ qua nên trả lời anh thế nào về vấn đề này.
“Tôi không cần thiết phải nói với anh.”
“Hiểu Hiểu nói, từ lúc sinh ra cô bé vẫn chưa gặp ba của mình…rốt cuộc tại sao anh ta lại không xuất hiện?” Hoắc Kỳ Ngang không chịu thua.
Kỷ An Tâm cười chế nhạo: “Anh Hoáắc, chẳng lẽ anh không biết ở trên thế giới này có chuyện tình một đêm sao?”
Trái tim của Hoắc Kỳ Ngang thắt lại, tình một đêm?
Chẳng lẽ thông qua chuyện này nên cô mới có con?
“Không thể nào…” Hoắc Kỳ Ngang cắn răng, bước tới gần cô: “Em sẽ không làm chuyện đấy.”
Kỷ An Tâm nhăn mày: “Tôi làm như vậy đấy, có vấn đề gì sao?
Ai nói tôi không thể làm chuyện này? Anh sao?”
Hoắc Kỳ Ngang bị câu này phản bác không nói được nên lời.
“Cho dù bây giờ tôi ở cùng người đàn ông nào thì anh cũng không có tư cách để hỏi.” Kỷ An Tâm thêm một câu.
Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu ra ngoài, chơi rất là vui vẻ, cô bé vừa ra ngoài Kỷ An Tâm liền quỳ xuống muốn khuyên cô bé rời khỏi chỗ này.
“Không đâu, không muốn đâu, mẹ ơi con vẫn còn muốn chơi tiếp, con vẫn còn muốn làm bánh gato nữa!” Cô bé này chơi đến nghiện rồi, bây giờ làm sao có thể rời đi đây?
Cô bé còn muốn đi studio người mẫu, phòng y tá, lúc cô bé vừa mới đến, có rât nhiêu chô cô đêu muôn chơi.
“Lần sao chúng ta lại đến chơi có được không? Mẹ có việc bận rồi.” Bất kể thế nào Kỷ An Tâm cũng muốn đưa con gái đi.
“Không muốn, mẹ để con chơi thêm một lúc nữa có được không! Xin mẹ đấy.” Ánh mắt bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu khẩn cầu nhìn mẹ mình.
Trong lòng Kỷ An Tâm tất nhiên không muốn đưa con cô đi, nhưng có người đàn ông đó ở đây thì làm sao cô yên tâm được?
Đúng lúc này, đằng sau cô xuất hiện một giọng nói trầm thấp: “Em không cần đưa con đi, anh sẽ không quấy rầy hai mẹ con em.”
Kỷ Hoắc Ngang đứng ở bên anh nhìn thấy hết tất cả, bởi vì Kỷ An Tâm ghét anh nên mới muốn đưa con gái rời đi, mà bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu thì rõ ràng lại muốn chơi tiếp.
Nếu không phải vì sự hiện diện của anh, Kỷ An Tâm sẽ không cần rời khỏi, bởi vì cho dù anh có ở đây cũng sẽ không làm phiền đến hai mẹ con bọn họ.
“Chú đẹp trai, sao chú lại ở đây?” Nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang cô bé có một loại cảm giác gần gũi liền vui mừng trở lại.
Hoắc Kỳ Ngang đối với cô bé cũng có một cảm giác thân thiết kỳ lạ, anh mỉm cười gật đầu nói: “Đúng rồi, chú đưa một anh nhỏ đến đây choi.”
Kỷ An Tâm cảm thấy con gái cùng người đàn ông nói chuyện, tim cô như muốn loạn nhịp vài cái, vội vàng kéo con gái lên nói: “Được rồi, con muốn đi chơi tiếp thì mau đi đi! Tranh thủ thời gian.”
“Vâng ạt! Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ.” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu còn không quên lấy lòng mẹ.
Ngay lập tức bước vào một phòng trải nghiệm y tá nhỏ, Kỷ An Tâm đứng ở cửa nhìn con gái mình qua tắm kính.
Hoắc Kỳ Ngang ở bên kia, cháu trai của anh vẫn ở trong phòng.
Lúc này đôi mắt anh hiện lên vẻ đau đớn, lời nói của Kỷ An Tâm như đâm một nhát vào tim anh.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian hai tháng cô biến mắt, cô buông thả bản thân sao? Vì cái gì mà phải tự giày vò bản thân mình như vậy? Qua đêm với một người đàn ông xa lạ, đây không phải là việc mà cô có thể làm ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!