“Vậy em phải gọi gì bây giờ!”
“Gọi gì cũng được, không được gọi chồng.”
“Lúc đó khẩu hình sẽ không giống mài!” Hình Nhát Nặc vừa nói, vừa vui vẻ vì sự bá đạo của anh đó.
“Anh không quan tâm.” Ôn Lương Diệu không cho phép cô gọi người khác là chồng, dù là thật hay giả đi chăng nữa.
“Vậy cũng được! Em nghe anh.” Hình Nhất Nặc không định chọc tức anh.
“Dậy ăn sáng đi.” Ôn Lương Diệu dịu dàng nói.
Hình Nhất Nặc liền lăn một vòng, chui từ chân ra, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ dây, nhìn Ôn Lương Diệu muốn đứng dậy, cô lập tức nhoài người lên lưng anh.
Ôn Lương Diệu nhắc cô lên, cõng về phía phòng tắm.
Rửa mặt sạch sẽ tới phòng ăn, nhìn bữa ăn sáng tình yêu chồng làm cho mình, Hình Nhất Nặc có cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Bọn họ đã quyết định nghỉ ngơi một tuần, chuẩn bị ra ngoài hưởng tuần trăng mật, hơn nữa kế hoạch lần này là du lịch nửa năm, họ muốn tạm biệt người nhà.
Xế chiều, trong một nhà trẻ quý tộc, xe sang đỗ lại như nắm, bởi vì ba mẹ đến đón các bạn nhỏ đa tới nơi.
Người đón Ôn Dĩ Mặc là vệ sĩ của Ôn Lệ Thâm, thằng nhóc này rất muốn có em gái, liền ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, được hai chiếc xe hộ tống về nhà.
Chừng năm giờ, xuất hiện bóng người Kỷ An Tâm, cô nhìn đồng hồ đeo tay, cũng có chút nóng nảy, bởi vì lần nào cô cũng vì công việc mà không đón con gái đúng giờ.
Đến sớm thì không sao, nếu như đến muộn, con gái sẽ buồn.
Chỉ là Kỷ An Tâm ở xa ba mẹ, cô không thể nhờ họ tới đây đón con gái giúp mình, còn may thời gian làm việc của cô cũng tự do, việc đưa đón con gái cũng không vấn đề.
Bên cạnh Kỷ An Tâm, một chiếc xe từ từ đỗ lại, Hoắc Kỳ Ngang cũng đến, mỗi ngày tan làm anh đều đến đón cháu của chị gái, bởi vì chị gái là một chuyên gia giải phẫu, nếu vào phải hôm có ca phẩu thuật lớn, chị anh sẽ không thể đi đón con trai. Người chị đã ly dị này chỉ còn nước nhờ cậu em trai.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn chiếc xe thể thao quen thuộc bên cạnh, nhịp tim không khỏi gia tốc, Kỷ An Tâm cũng đang ở đây.
“Thưa ngài, tôi ra đón tiêu thiếu gia!” Vệ sĩ nói với anh.
Hoắc Kỳ Ngang đầy xe, nói: “Để tôi đi choI”
Thân phận của anh ở trường học này cũng không phải bí mật, cho nên bình thường anh cũng sẽ trực tiếp vào đón cháu.
Kỷ An Tâm tới nơi mấy đứa trẻ thường chơi, đã nhìn thấy con gái ôm gương mặt nhỏ bé, đầy vẻ không vui, rõ ràng là đang tức giận.
Kỷ An Tâm cười một tiếng, ngồi xổm xuống, gọi con gái: “Hiểu Hiều, sao lại không vui?”
“Mẹ toàn đến đón con muộn, các bạn khác đều về cả rồi.” Bạn nhỏ Kỷ Hiểu Hiểu đáng thương nói.
“Được, mẹ hứa với con, sau này nhất định sẽ tới đón con sớm, được không?”
“Mẹ, tại sao các bạn đều có ba đến đón, con lại không có ba?”
Kỷ Hiểu Hiểu nghiêng cái đầu nhỏ, vẻ mặt thành thật ngây thơ hỏi.
“Không phải mẹ đã nói với con sao? Ba Hiểu Hiểu đi xa lắm, phải rất lâu nữa mới về được.”
“Ba đi đâu thế ạ?”
“Một nơi rất xa.”
“Đó là nơi nào ạ?”
Kỷ An Tâm không cách nào nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt đầy mong chờ của con gái, mà lúc này, bên cạnh con có một thằng bé độ 6 tuổi mừng rỡ kêu lên: “Cậu, cậu tới đón cháu à!”