“Được, cậu giúp tôi đi đón Tiểu Huy đi!” Hoắc Kỳ Ngang nói xong ánh mắt nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đi khỏi tầm mắt của anh, anh lại thở dài một hơi.
“Phó tổng thống, xin mời ngài lên xe.” Vệ sĩ nghĩ cho sự an toàn của anh mà thôi.
Hoắc Kỳ Ngang ngồi vào trong xe, nghĩ đến anh hôm nay mới nhận được tất cả tin tức liên quan đến cô. Trái tim anh chưa từng hoảng loạn như vậy, tư liệu của coi hiển thị năm năm trước sau khi rời đi, một lòng dấn thân vào sự nghiệp, đến nay đã là một phó tổng có công ty lên sàn, đồng thời cũng có 30% cổ phần của công ty này, có thể gọi là một nữ cường nhân cực kì có bản lĩnh.
Chỉ là trên tài liệu cô còn có một việc, cô đến nay chưa kết hôn, nhưng bên cạnh cô lại dẫn theo một bé gái bốn tuỏi là con gái của cô.
Hoắc Kỳ Ngang thấy tuổi của đứa bé này, lại là lần cuối cùng anh ở bên cạnh cô, thời gian sinh thiếu mắt hai tháng.
Vì vậy, đứa bé này chắc không phải của anh, cũng có ý là năm năm trước hai người chia tay, trong hai tháng cùng một người đàn ông khác sinh ra đứa bé này.
Đầu Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên đau vô cùng, anh giơ tay đỡ lấy, dường như trái tim có một cánh tay vô hình bóp chặt.
“Cậu ơi, cậu làm sao vậy?” Lúc này, cháu trai sáu tuổi lên xe, nhìn cô, hỏi thăm quan tâm một câu.
Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu, cười một cái: “Không sao.”
Anh nhắm mắt, nhìn phía ngoài cửa số, tất cả đều đã qua rồi, cho dù năm năm trước, bọn họ có yêu nhau thì cũng không vượt qua tổn thương mà người nhà anh tạo ra với cô, ngoài năng lực xuất chúng của bản thân anh, đằng sau anh còn có một người ba cực kì có dã tâm, năm năm trước, lúc anh dẫn Kỷ An Tâm về nhà, ba bởi vì chê cô không có bối cảnh giới chính trị, liền ngăn cản cô vào cửa, thậm chí nghĩ trăm ngàn kế ngăn cản hai người ở bên nhau.
Cuối cùng người nhà gây tổn thương cho cô, mà anh cũng trong lúc không cảnh giác bị ba tính kế, cùng với một cô gái vô ý gây tốn thương cho cô.
Đến nay, dã tâm của ba anh không ngừng, thế lực ngày càng mạnh, đẩy anh nhậm chức, bảo anh đến giúp đỡ tổng thống Hiên Viên Thần.
Trong cái nồi quyền lợi phức tạp này, anh vừa có ý chí và lập trường kiên định của mình, trong vô hình chống lại một người ba có tắm lòng độc đoán, và máy nhà dã tâm đằng sau lưng anh. Trên người anh gánh trọng trách cực lớn, nó là một gánh nặng vô cùng nặng.
Sáng sớm dưới hoa viên trang viên, Hình Nhất Nặc uống trà sớm, gương mặt nhỏ đỏ lên, trong trắng lộ ra màu đỏ, luôn đưa cho người khác một cảm giác đáng yêu mê người.
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu luôn không nhìn đủ dáng vẻ này của cô, mà trong ánh mắt lại thêm sự nóng rực và khát vọng đến bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Nhìn vào trong mắt anh, Hình Nhất Nặc chỉ cảm thấy người không ngừng nóng lên, tối qua mặc dù có chút khó khăn hoàn thành, nhưng mà kết quả lại là khiến cô thoả mãn khiến những khác bắt ngờ.
Hình Nhất Nặc đưa hai tay ra, che lại ánh mắt của anh: “Không được nhìn em như vậy.”
Ôn Lương Diệu nắm chặt tay cô dời đi, đáy mắt anh chứa ý cười: “Em là vợ của anh, anh không nhìn em anh nhìn ai2”
“Ai ya, xấu hỗ chết mát!” Hình Nhất Nặc che mặt, cảm thấy sắp xấu hỗ chết mắt rồi.
“Đây là việc rất bình thường.” Ôn Lương Diệu an ủi nói.
Hình Nhất Nặc làm sao bình tĩnh giống anh chứ? Cô chỉ cảm thấy dưới anh mắt của anh, cả người đều nóng lên.
Mấy ngày này, đi chơi ở gần đây, biển hoa khắp trời, ngồi thuyền ở trong hồ, đứng ở trong nước hồ màu xanh bích, chỉ có thế giới của hai người.
Ở trên thuyền, Hình Nhất Nặc có thể khua nước trong hồ, nhẹ ngâm nga bài hát, trêu đùa Ôn Lương Diệu.
Thời gian bất giác trải qua trong sự lãng mạn, đối với Hình Nhất Nặc mà nói, kì nghỉ này giống như mơ vậy, trong hiện thực lại đầy sự tốt đẹp giống cô tích. Kì nghỉ rất nhanh trôi qua, tiếp theo hai người phải quay về bận việc kết hôn rồi, hôn lễ của Hình Nhất Nặc vẫn bị các nhà báo ngửi thấy mùi, bắt đầu đăng bài ở trên mạng, có vài lời chúc mừng đến từ các fans xuất hiện trên mạng.
Hình Nhất Nặc cũng rất vui khi nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy, mà hôn lễ cũng đang chuẩn bị gấp rút, Hình trạch, Ôn trạch người hai nhà cũng bạn tổ chức hôn lễ, đây là điều bọn họ mong đợi đã lâu.
Mà lúc này, Tô Hi lại đến gần ngày sinh đứa thứ hai, vào một buổi sáng sớm, mẹ con bình an, đứa trẻ khóc rất to để đến thế giới đầy đẹp đẽ này, nắm chặt bàn tay nhỏ, gương mặt nhỏ khóc càng đỏ. Lại một lần nữa làm bó, Ôn Lệ Thâm đối diện với sự ra đời của con gái vẫn căng thẳng lại kích động đến nỗi không biết phải làm sao, không giống với con trai, con trai luôn cảm thấy cậu bé là một người kiên cường cho dù còn nhỏ, nhưng mà đây là nữ! Ôn Lệ Thâm vô cùng mong đợi, mong đợi sự ra đời của bảo bối.
Tô Hi cũng cuối cùng thở phào một hơi rồi, con trai con gái cô có rồi, thành tựu là một chữ tốt! Về sau, cũng không cần lại nghĩ đến việc con nối dõi nữa, cô chỉ càn cùng chồng nuôi dưỡng hai đứa trẻ này thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!