Mặt Ôn Lương Diệu đỏ lên, anh lại giơ tay ra tìm được bả vai của cô, dọc theo xương quai xanh giúp cô cởi cúc.
Hình Nhất Nặc cởi áo ra, sau đó cô cởi chiếc áo gi-lê ở giữa, cuối cùng chỉ còn một chiếc áo mỏng, cô không thể cởi nữa.
Cô lây tay nhắc chăn lên rồi chui cả người vào.
“Anh Lương Diệu, anh cũng mau ngủ đi!” Hình Nhất Nặc lạnh đến run cầm cập trong chăn.
Ôn Lương Diệu nghe thấy âm thanh run rầy của cô, anh biết cô một mình chui vào trong chăn, mà trong chăn vẫn tràn đầy khí lạnh.
Anh vội vàng cởi áo khoác ngoài ra, cũng quen mặc một chiếc áo ngủ, sau khi cởi xong liền chui vào trong chăn.
Hình Nhất nặc cảm thấy mép giường bị ghè xuống, ngay sau đó một thân thể ấm áp kề đến, Hình Nhất Nặc vốn đang run vì lạnh, lúc này ngay lập tức ôm lấy anh.
Trong lòng của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc lúc này giống như một con mèo chui vào, ôm chặt lấy anh.
Hô hấp của Ôn Lương Diệu trong bóng tối rõ ràng có phần dồn dập hơn.
Hình Nhất Nặc mặc áo giữ nhiệt bó sát người, bó chặt thân thể mảnh khảnh của cô, lúc này ôm chặt Ôn Lương Diệu làm cảm quan của anh càng thêm rõ ràng.
“Lạnh quá…” Hình Nhất Nặc vùi mặt nhỏ vào ngực của anh.
Ôn Lương Diệu giơ tay ôm chặt lấy cô, Hình Nhất Nặc đến mùa đông đôi chân sẽ lạnh cứng, lúc này chân cô rất lạnh, cô cuộn người hai chân nhỏ không kìm được chui vào giữa hai chân thon dài của anh.
Ôn Lương Diệu: “…
Hai chân Hình Nhất Nặc có được hơi ấm, cô cũng mãn nguyện rồi, ôm cánh tay của Ôn Lương Diệu, cảm giác cả người được bao bọc trong hơi thở ấm áp của anh.
Quả nhiên, từ bỏ phòng mình để đến chỗ của anh là một lựa chọn đúng đắn của cô.
Nếu không để cô ngủ trong căn phòng đó một mình chắc chắn sẽ rất lạnh.
Hình Nhất Nặc ngủ không yên phận, cô không khỏi uốn éo người, muốn tìm vị trí thoải mái hơn.
Nhưng cô không biết những động tác này đối với người đàn ông mà nói khiêu khích đến mức nào.
“Nhất Nặc, đừng động đậy nữa.” Ôn Lương Diệu nói.
“Hở? Sao vậy? Em đạp phải anh à?” Hình Nhất Nặc vội vàng ngắng đầu hỏi.
“Không có!” Giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra phần khắc chế.
Hình Nhất Nặc cảm thấy phần sau thắt lưng có gì đó nhô lên, cô đưa tay ra phía sau sờ, bắt giác đụng phải cái gì đó.
Trên đầu là tiếng thở buồn bực của người đàn ông, một bàn tay đông đôi chân sẽ lạnh cứng, lúc này chân cô rất lạnh, cô cuộn người hai chân nhỏ không kìm được chui vào giữa hai chân thon dài của anh.
“c9 Ôn Lương Diệu: “…
Hai chân Hình Nhất Nặc có được hơi ấm, cô cũng mãn nguyện rồi, ôm cánh tay của Ôn Lương Diệu, cảm giác cả người được bao bọc trong hơi thở ấm áp của anh.
Quả nhiên, từ bỏ phòng mình để đến chỗ của anh là một lựa chọn đúng đắn của cô.
Nếu không để cô ngủ trong căn phòng đó một mình chắc chắn sẽ rất lạnh.
Hình Nhất Nặc ngủ không yên phận, cô không khỏi uốn éo người, muốn tìm vị trí thoải mái hơn.
Nhưng cô không biết những động tác này đối với người đàn ông mà nói khiêu khích đến mức nào.
“Nhất Nặc, đừng động đậy nữa.” Ôn Lương Diệu nói.
“Hở? Sao vậy? Em đạp phải anh à?” Hình Nhất Nặc vội vàng ngắng đầu hỏi.
“Không có!” Giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra phần khắc ché.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!