Sau khi tốt nghiệp, Đồng Lệ Giao đã nhận được học bổng toàn phần từ đại học Milan. Khoa Y và Phẫu thuật của đại học này được biết đến là một trong những nơi đào tạo y khoa hàng đầu trên thế giới. Đây là thách thức nhưng cũng là cơ hội để Đồng Lệ Giao bước ra khỏi vỏ bọc an toàn của mình. Cô không sợ thử thách, chỉ sợ khi Tôn Khả Thiên quay về thì không tìm thấy cô ở cô nhi viện.
Mấy năm nay, cô luôn cánh cánh câu nói cuối cùng mà Tôn Khả Thiên đã nói với mình, rằng cô không cần lo lắng, cũng đừng đi tìm cô ấy, chắc chắn hai người sẽ gặp lại. Đồng Lệ Giao luôn tin tưởng Tôn Khả Thiên, nhưng mà cô ấy đã biến mất 3 năm rồi.
Đồng Lệ Giao linh cảm lần đi này sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của mình, hoặc cũng có thể là một biến cố cực kỳ lớn sắp xảy ra.
Vừa đặt chân đến sân bay, sóng gió đầu tiên đã ập đến. Đồng Lệ Giao kéo vali đến ngồi tạm vào ghế ở sảnh chờ. Cô lấy điện thoại ra để tìm đường đến đại học Milan, loay hoay một hồi cũng chưa truy cập được vào Wifi, cô đành phải tìm một nhân viên ở sân bay nhờ giúp đỡ.
Đồng Lệ Giao nói chuyện bằng tiếng Anh, nhưng đối phương lại xổ ra những câu tiếng Ý mà cô chẳng hiểu nổi. Lúc cô quay sang định tìm người khác giúp đỡ thì vô tình đụng phải một gã đàn ông cọc cằn, thô lỗ. Rõ ràng là ông ta không nhìn đường nên mới va phải cô, vậy mà còn ra vẻ côn đồ, chửi mắng cô bằng những ngôn từ khó hiểu. Cho đến khi có một nhân viên bảo vệ của sân bay đến can thiệp thì ông ta mới chịu bỏ đi.
Đồng Lệ Giao ngồi lại vào ghế, xoa lên bả vai đang còn chút đau nhức, rươm rướm nước mắt, trong lòng âm thầm nghĩ đến Tôn Khả Thiên. Chẳng hiểu sao mỗi lần có chuyện xảy ra thì người đầu tiên cô nghĩ đến là cô ấy. Nếu có Khả Thiên ở đây thì cô đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi.
Không được! Không thể yếu đuối như thế.
Đồng Lệ Giao nuốt ngược những giọt nước mắt đang trực trờ vào trong, xách vali ra phía khu vực đợi taxi. Cuối cùng cô cũng tìm được một tài xế taxi có thể giao tiếp bằng tiếng Anh tốt. Tài xế này nói mình chuẩn bị đến đại học Milan, tuy nhiên đã có người ngồi trong xe rồi. Đồng Lệ Giao len lén nhìn vị khách ấy, thầm nghĩ nếu anh ta đồng ý đi chung thì có thể share tiền taxi, như vậy sẽ tiết kiệm được một khoản chi phí.
- Anh ơi, tôi có thể đi chung xe với vị khách này, sau đó trả tiền chung với anh ta không?
Cô mạnh dạn đưa ra đề nghị. Người tài xế khó xử, quay xuống nói chuyện với người đang ngồi ở băng ghế sau, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Hai mắt Đồng Lệ Giao sáng rực, nhanh chóng gật đầu cảm ơn rồi kéo hành lý lên xe.
Ngày đầu tiên đặt chân đến một đất nước xa lạ, không ngờ lại được ngồi chung xe với một người vô cùng đẹp trai. Đồng Lệ Giao không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, chỉ liếc ngang một cái. Tuy chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khẳng định anh ta chính là một đại nam thần. Đôi mắt màu xanh nước biển ấy thực sự rất đẹp, lại có chút quen thuộc.
- Chào… chào anh.
Chặng đường đến đại học Milan khá xa, nếu hai người ngồi chung một xe mà không nói gì thì cũng không hay cho lắm. Trong trường hợp này, cô mở lời trước cũng không bị đánh giá quá khiếm nhã.
Đồng Lệ Giao âm thầm khấn Phật, chỉ hy vọng người đàn ông này có thể nói tiếng Anh, chứ anh ta mà xổ ra một tràng tiếng Ý, hay tiếng nào lạ hoắc thì cô chỉ còn nước độn thổ xuống đất.
Đồng Lệ Giao ngỏ lời chào, thế nhưng đáp lại thiện ý của cô chính là sự im lặng không hơn không kém. Người đàn ông vẫn chăm chú vào quyển tạp chí trên tay mà chẳng hề mảy may chú ý đến cô. Đồng Lệ Giao bối rối, quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, vừa âm thầm chửi trong lòng, vừa lắc đầu tiếc nuối.
"Tiếc thật, đẹp trai mà mắc bệnh kiêu, khác gì nồi cháo trắng bị thiu đâu. Nhìn rõ ngon, nhưng ăn vào thì đau bụng”.
Đồng Lệ Giao không để tâm đến anh ta nữa. Cô chợt nhớ ra là mình chưa gọi điện cho người quản lý du học sinh tại Milan, vậy nên mở túi xách để tìm tấm bưu thiếp của người ấy. Lúc này cô mới phát hiện ví tiền, giấy tờ tùy thân và hộ chiếu đều biến mất tăm. Cô còn nhớ rất rõ ràng, lúc vừa xuống sân bay đã kiểm tra kỹ càng.
Đồng Lệ Giao đổ hết mọi thứ trong túi xách ra ghế để tìm kiếm lại một lần nữa, nhưng vẫn không thấy ví tiền và hộ chiếu đâu. Không lẽ nào gã đàn ông thô lỗ ở sân bay đã đã lấy trộm. Ông ta trông có vẻ khả nghi lắm.
- Thật ngại quá, anh có thể cho tôi quay lại sân bay được không. Tôi bị mất ví tiền và hộ chiếu rồi.
Đồng Lệ Giao vội vàng lên tiếng với tài xế, nhưng hình như anh ta không có ý dừng xe lại, chỉ âm thầm quan sát sắc mặt của người ngồi đằng sau.
- Xin lỗi anh, nhưng tôi phải quay lại sân bay thôi. Làm ơn…
Tài xế vẫn đang chờ đợi tín hiệu của người kia, một mình anh ta không dám quyết định chuyện này. Thật may, vào lúc Đồng Lệ Giao sắp hết hy vọng thì người đàn ông ngồi chung xe đã lên tiếng.
- Tôi nghĩ cô nên đến Đại sứ quán hơn là quay trở lại sân bay.
Đồng Lệ Giao không ngờ nồi cháo thiu này không những biết nói chuyện, mà còn nói trôi chảy tiếng mẹ đẻ của cô nữa. Thấy lời anh ta nói cũng có lý, Đồng Lệ Giao lại một lần nữa nhờ vả tài xế.
- Này anh tài xế ơi, anh có thể đưa tôi đến Đại sứ quán không? Bây giờ tôi không có tiền, nhưng sau này tôi nhất định trả lại cho anh.
Đồng Lệ Giao bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng tài xế chỉ âm thầm chờ lệnh từ ông chủ, chính là người đang ngồi trong xe kia.
- Đưa cô ấy đi.
Một câu hết sức kiệm lời của người đàn ông này chính là mệnh lệnh tối thượng đối với người tài xế. Anh ta nhanh chóng quay đầu xe, hướng về phía Đại sứ quán.
- Cảm ơn anh nhiều.
Đồng Lệ Giao không phải là kẻ không biết quan sát, cô thừa biết nếu không nhờ người đàn ông này thì người tài xế kia cũng không dám tự ý thay đổi lộ trình. Mặc dù thiện cảm lúc đầu không tốt lắm, nhưng một lời cảm ơn là điều cần thiết.
- Cô là người châu Á sao?
- Đúng… đúng rồi…
- Thế cô biết nấu ăn không?
Ba dấu hỏi chấm to đùng hiện rõ trên mặt cô. Thay vì hỏi cô tên gì, vì sao lại đến đây, anh ta lại hỏi cô biết nấu ăn không. Đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh tướng cướp đi bắt áp trại phu nhân, nhưng hình ảnh này dường như không có chút liên quan đến tình hình của cô lắm.
Anh ta không phải kẻ buôn bán phụ nữ qua biên giới đấy chứ? Nghĩ đến điều này, Đồng Lệ Giao bỗng lạnh sống lưng, biết đâu anh ta với gã thô lỗ ở sân bay kia là đồng bọn thì sao?
Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng bàn tay giấu dưới tà áo đã ướt đẫm rồi.
- Tôi… tôi biết một chút…
Anh ta lại một lần nữa biến cô trở thành kẻ tàng hình khi không một lời đáp trả. Cuối cùng thì xe đã tới trước cửa Đại sứ quán, Đồng Lệ Giao khẽ thở phào.
Cô bước xuống xe, liên tục nói lời cảm ơn rồi xách đống va li của mình đi vào Đại sứ quán. Không ngờ người đàn ông ấy cũng xuống theo, lại còn đi trước cô vài bước.
Chẳng biết anh ta đã nói gì với nhân viên ở đó, mà chưa đầy 30 giây đã có người của Đại sứ quán xuất hiện, hướng dẫn cô làm thủ tục khai báo và liên lạc với phía đại học Milan để thông báo tình hình.
Sau hơn một tiếng đồng hồ giải quyết sự cố, cuối cùng Đồng Lệ Giao cũng đã an tâm. Phía Đại sứ quán sẽ liên lạc với nhân viên an ninh sân bay để check camera và tìm kiếm kẻ ăn cắp đó. Trong trường hợp không thể tìm lại giấy tờ và hộ chiếu bị mất, cô sẽ được cấp hộ chiếu mới sau ba mươi ngày.
Đồng Lệ Giao âm thầm cảm tạ trời phật vì những rắc rối đã được giải quyết ổn thỏa. Cô ra trước cổng Đại sứ quán để chờ người quản lý du học sinh tại Milan đến đón thì vô tình thấy chiếc taxi đó vẫn còn đậu ở đó.
Trong lòng Đồng Lệ Giao thầm kêu khổ, hình như người đó quyết tâm đeo bám cô đến cùng thì phải. Hay là anh ta chờ lấy tiền taxi?
- Có vẻ như cô đã sắp xếp ổn thỏa chuyện của mình, bây giờ đến lượt giải quyết chuyện giữa chúng ta. Vào xe đi.
Đồng Lệ Giao khẽ nhăn mặt, nhưng không dám để lộ quá nhiều cảm xúc, dù gì anh ta cũng là ân nhân. Cô miễn cưỡng bước lên xe, từng hành động và cử chỉ thể hiện rõ sự cảnh giác.
- Cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ gửi tiền taxi cho anh càng sớm càng tốt.
Người đàn ông khẽ liếc nhìn cô, con ngươi sâu hun hút tạo một áp lực vô hình, đè nặng lên đối phương.
- Cô đã bao giờ nhìn thấy tài xế taxi lái Rolls Royce chưa?
Rolls Royce? Cô không am hiểu về các hãng xe, cũng chưa có cơ hội tìm hiểu thông tin về chúng, vậy nên trả lời vô cùng thành thật.
- Xin lỗi, tôi là du học sinh mới đến đây nên không biết. Tôi tưởng ở bên này loại xe đó rất thông dụng.
Khóe môi người đàn ông giật giật, giống như đang xem nhẹ sự hiểu biết của cô về các loại xe vậy.
- Ừm, đúng là có chút “thông dụng”, trên thế giới có đến 20 người sở hữu phiên bản giới hạn này.
Hai mươi người? Đồng Lệ Giao không giấu nổi sự kinh ngạc trên khuôn mặt, bàn tay đang vịn vào cánh cửa vô thức bỏ ra. Cô sợ lỡ như mạnh tay, gây ra một vết xước nhỏ trên đó thì có bán cả tấm thân này đi cũng không thể trả nổi.
Cô không ngờ dịch vụ ở đây phát triển như vậy, có cả taxi cao cấp nữa.
- Thật ngại quá, tôi đúng là nông cạn, không biết đây là taxi hạng thương gia. Tôi hứa sau khi tìm lại được ví tiền, sẽ đền bù mọi chi phí cho anh.
Anh ta nhướng mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó chậm rãi cất lời.
- Không chỉ có chi phí “taxi hạng thương gia” thôi đâu. Để giải quyết vấn đề cho cô, tôi đã tốn 1 tiếng 36 phút 42 giây, nhưng tôi sẽ tặng cho cô 42 giây làm quà gặp mặt. Những chi phí còn lại chắc cũng nên tính toán rõ ràng.
Đồng Lệ Giao âm thầm kêu khổ trong lòng, không biết vì sao mình lại dính líu tới tên quỷ hẹp hòi này. Cô phải kiềm chế để không tác động vật lý lên khuôn mặt yêu nghiệt của anh ta.
- Vậy một giờ của anh đáng giá bao nhiêu?
Thực sự Đồng Lệ Giao không mấy tự tin với câu hỏi của mình, thậm chí còn đang căng thẳng tột độ. Một giờ làm thêm của sinh viên thì chỉ đáng giá vài đồng, nhưng đối với người ở tầng lớp thượng lưu như anh ta thì con số ấy có thể sẽ cao hơn gấp mấy trăm lần.
- Đủ để tôi ký một hợp đồng hàng trăm triệu…
- Trăm… trăm triệu?
Đồng Lệ Giao muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Con số này dường như đã nằm ngoài dự liệu. Cô còn chưa kịp đáp lời thì câu nói tiếp theo của đối phương càng đẩy cô vào đáy của sự tuyệt vọng.
- Đô la Mỹ!