Sự xuất hiện của anh ta không làm Tôn Khả Thiên bất ngờ, bởi lẽ đó là điều hiển nhiên. Anh ta đã đi theo cô bao nhiêu năm nay, luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp nguy hiểm.
Cô dùng ánh mắt căm phẫn liếc ngang hai kẻ đang quằn quại trên mặt đất, lạnh lùng cất giọng. Truyện Full
- Nếu là anh ấy thì sẽ đưa ra hình phạt thế nào? Tôi biết đối với anh ấy, cái chết không phải là thứ tồi tệ nhất.
- Người ấy nhất định sẽ phế tay chân, khoét mắt, rồi vứt chúng cho đám buôn nội tạng sống, để chúng bị trừng trị theo đúng tội ác mà chúng đã gây ra cho kẻ khác.
Đáy mắt Tôn Khả Thiên lạnh băng, chậm rãi đưa ra quyết định.
- Vậy thì cứ làm như vậy đi.
Một lời buông ra khiến hai kẻ đó khiếp sợ. Chúng gào thét cầu xin, nhưng đổi lại chỉ là khuôn mặt không xúc cảm. Ngay từ đầu bọn họ đã bị lừa, ẩn sau gương mặt cừu non đó chính là một con ác quỷ.
- Tiểu thư ra ngoài đợi tôi, chút nữa nơi này sẽ không sạch sẽ.
Váy đỏ lướt qua vô tình, đó là những hình ảnh cuối cùng mà hai tên đó nhìn thấy trước khi chịu đựng màn tra tấn dữ dội.
Trời đã tối, màn đêm đen thẫm bao trùm lên tất cả, che lấp đi những tâm hồn thối nát và tâm tư độc ác của con người.
Tôn Khả Thiên ngước nhìn lên bầu trời cao vời vợi, một giọt nước mắt theo khóe mi rơi xuống, nhưng rất nhanh bị gạt đi. Giữa bốn bề yên lặng, chỉ có tiếng gào thét phát ra từ căn nhà hoang hòa tan vào gió lạnh. Xen lẫn mùi cỏ cây hoa lá, phảng phất chút dư vị tanh nồng của máu.
Một lúc sau người đàn đông đội mũ bước ra. Anh ta cởi bỏ áo khoác rồi vứt xuống bụi cỏ trước khi đến gần cô.
- Thập Nhất, sao anh lại vứt áo khoác chỗ đó?
- Vừa rồi không may bị dính máu, tôi sợ tiểu thư không chịu được mùi này.
Thì ra là như vậy. Tôn Khả Thiên khẽ cúi đầu như một lời cảm ơn từ tận đấy lòng. Vốn dĩ chỉ là người xa lạ, nhưng vì định mệnh sắp đặt mà anh ta đã âm thầm đi theo bảo vệ cô suốt những năm qua.
- Thập Nhất này, nếu như tôi quay trở về nơi đó thì anh sẽ không cần phải vất vả đi theo bảo vệ tôi mỗi ngày nữa đúng không?
Câu hỏi của cô khiến anh ta ngây người một lúc. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy cô nói muốn trở về nơi đó. Điều tối kỵ của một sát thủ là để lộ tình cảm ra bên ngoài; nhưng trước mặt cô gái này, anh ta lại không hề giấu giếm.
- Cô cứ làm những điều mà mình muốn. Không cần suy nghĩ cho kẻ khác.
Cô ngồi trên đống gạch cũ, lười nhác suy nghĩ.
Dường như trái tim cô đã chạm tới giai đoạn trơ cảm xúc, đến nỗi không thể cảm nhận được cơn đau trong lồng ngực trái này.
- Anh nói xem, nếu mọi cuộc gặp gỡ trên đời này đều được sắp đặt trước, vậy lý do mà tôi và anh Thần Phong gặp nhau là gì? Để giày vò lẫn nhau hay sao?
Thập Nhất ngồi xuống bên cạnh Tôn Khả Thiên, lặng yên nghe những lời cô nói. Đây là điều duy nhất anh ta có thể làm được, bởi lẽ anh ta chỉ là một sát thủ thích giết người trong im lặng mà thôi.
Cô tự độc thoại với cái bóng của chính mình, rồi lại cười ngây dại, trách bản thân quá ngốc nghếch. Vậy mà có đôi lúc cô ảo tưởng rằng Tôn Khả Thiên vẫn có một vị trí nhỏ nhoi trong lòng anh, hoặc anh sẽ vì nể tình cô mà suy nghĩ một chút. Nhưng anh lại xuống tay một cách nhẫn tâm và tuyệt tình như vậy.
Thật nực cười.
- Nghe nói anh có thể chạy moto với tốc độ nhanh hơn Audi, hôm nay cho tôi thử cảm giác này một chút đi. Nếu anh có lỡ run tay mà đưa cả hai xuống suối vàng cũng không sao. Tôi sẽ không vì thế mà trách anh nửa lời đâu.
Thập Nhất khẽ gật đầu.
Vận tốc moto đạt đến cực điểm hơn 300 km/h khiến con người mở mang đầu óc. Gió lạnh tạt vào da mặt để lại những cơn tê buốt, nhưng cũng kéo người ta trở về thực tại. Nó giống như cảm giác bị cuộc đời vả vào mặt một cách không thương tiếc vậy.
Giữa những làn xe nối đuôi nhau dài dằng dẵng trên con đường cao tốc trở về nhà, chiếc moto xuất hiện phá vỡ mọi quy luật trật tự trước đó. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là hai kẻ bạt mạng, không thiết sống chết. Thậm chí cô gái ngồi phía sau còn chẳng thèm đội mũ bảo hiểm, mái tóc dài bay phấp phới trong gió khiến cô càng trở nên huyền ảo và ma mị.
Tại một nhà hang sang trọng của Lâm gia, những món khai vị đã bắt đầu được dọn lên bàn tiệc. Bữa ăn này chỉ có ba người, Lâm Nhạn Tuyết, Lâm Hùng và Lôi Thần Phong.
Lâm Hùng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không quên liếc mắt, âm thầm dánh giá sắc mặt Lôi Thần Phong. Trong tất cả những lần gặp mặt trên bàn tiệc, ông ta và “con rể tương lai” luôn có những trận chiến ngầm, ai có thể đọc được suy nghĩ của đối phương sẽ dành phần thắng.
So với Lâm Nhã Kỳ thì con cờ Lâm Nhạn Tuyết này có giá trị hơn nhiều. Nhờ đó mà ông ta tự tin mình có thể nắm bắt Lôi Thần Phong trong lòng bàn tay.
- Thần Phong à, sắp tới Nhạn Tuyết sẽ qua Milan làm việc và học tập một thời gian, ta nghĩ sau khi nó quay trở về thì hai đứa nên tổ chức lễ cưới.
Quả nhiên lão ta vẫn luôn nhăm nhe làm thông gia với nhà hào môn bậc nhất, lại không hề giấu giếm suy nghĩ xấu xa này.
- Ba à, con vẫn còn trẻ mà.
Lâm Nhạn Tuyết tỏ vẻ ngại ngùng, ít nhất trước mặt anh cũng không thể biểu hiện thái quá.
Lôi Thần Phong nhìn thẳng vào lão già đối diện, con ngươi sâu hun hút như muốn nuốt chửng đối phương vào bên trong. Trước đây, khi Vũ Vũ mới quay về, anh đã có phần nôn nóng, để quá nhiều tình cảm xen vào quyết định của mình nên mới tạo cơ hội cho lão già này chiếm thế thượng phong một lần. Nhưng bây giờ anh sẽ không cho phép ai đó dùng tình cảm của mình làm quân cờ, âm mưu bất chính.
- Chú Hùng, cháu nghĩ Nhạn Tuyết còn trẻ, lại đang có nhiều cơ hội lớn trong sự nghiệp. Cháu không muốn hôn nhân làm cản bước tiến của cô ấy.
Bàn tay Lâm Nhạn Tuyết giấu dưới bàn đang nắm chặt, biến chiếc khăn phẳng phiu trở nên nhăn nhúm.
- Vậy sao. Nhưng Nhạn Tuyết giỏi giang, lại còn xinh đẹp động lòng người, đương nhiên sẽ có nhiều người theo đuổi.
Lâm Hùng không ngại bày tỏ thâm ý, rằng con gái ông ta là lá ngọc cành vàng, có nhiều người theo đuổi cũng không phải chuyện lạ. Về lâu về dài ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra, người có vai vế trong xã hội cũng không chỉ có mình anh.
- Từ trước đến giờ, chưa ai dám động đến người của cháu.
Chỉ một câu thôi nhưng lại là nhất tiễn song điêu. Một mặt nhấn mạnh chưa có kẻ nào đủ khả năng cạnh tranh với anh trên mọi phương diện, mặt khác âm thầm nhắc nhở lão già này không được động tay với những người bên cạnh anh, đặc biệt là Tôn Khả Thiên.
Cuộc nói chuyện nồng nặc mùi thuốc súng giữa hai người khiến không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, đối với Lâm Nhạn Tuyết càng không có lợi. Cô ta đành lên tiếng phá vỡ cục diện này.
- Mọi người cùng cạn ly đi, hôm nay là bữa tiệc thân mật mà. Nhất định phải uống hết trăm phần trăm nhé.
Lôi Thần Phong và Lâm Hùng thôi không đặt ánh nhìn lên đối phương nữa, một hơi uống hết rượu trong ly. Mùi rượu xộc thẳng lên mũi khiến đầu óc Lôi Thần Phong dần trở nên mơ hồ. Tửu lượng của anh vốn không kém nếu không muốn nói là hàng cao thủ, nhưng hôm nay mới chỉ uống vài ly đã có biểu hiện bất thường.
Lôi Thần Phong đứng dậy, muốn đi vào nhà vệ sinh một lát, nhưng cảm giác tay chân không thể hoạt động theo ý mình. Những hình ảnh trước mắt dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cả bản thân đổ gục xuống bàn.
Lâm Nhạn Tuyết nhìn thấy Lôi Thần Phong gục xuống bàn thì vội vàng lay vai anh.
- Anh Thần Phong say rồi sao?
Lôi Thần Phong nằm im bất động, cho dù bây giờ có mấy người hét vào tai cũng không nghe thấy gì. Lâm Nhạn Tuyết nhìn về phía Lâm Hùng, ngầm xác định anh đã thiếp đi.
Trước khi đến đây, cả hai người họ đã thống nhất kế hoạch chuốc rượu khiến Lôi Thần Phong say, sau đó dàn dựng cho anh và Lâm Nhạn Tuyết qua đêm cùng nhau, gạo nấu thành cơm rồi thì lo gì chuyện đám cưới.
Vì không khí nồng nặc mùi thuốc súng nên Lâm Nhạn Tuyết thấy tình hình không ổn, bèn tự ý thay đổi kế hoạch. Thay vì chuốc say thì cô ta đã bỏ thuốc ngủ vào ly rượu của anh nhân lúc anh không để ý.
Lâm Hùng không giấu giếm sự gian xảo của mình nữa, lập tức gọi hai nhân viên phục vụ đỡ Lôi Thần Phong lên phòng Đế vương đã chuẩn bị sẵn.
- Bây giờ đến lượt con rồi. Mau lên chăm sóc chồng tương lai đi.
Lâm Nhạn Tuyết tỏ vẻ e thẹn, khuôn mặt có chút phiếm hồng khi nghe những lời Lâm Hùng nói, sau đó đi theo sau hai nhân viên phục vụ.
Khi không còn Lâm Hùng nữa, Lâm Nhạn Tuyết liền khôi phục lại ánh mắt căm ghét ban đầu. Chỉ cần cô ta bước chân được vào Lôi gia thì người đầu tiên cô ta hạ bệ chính là lão già đó.
Sau khi lén không uống loại thuốc mà vú nuôi mang đến mỗi ngày, Lâm Nhạn Tuyết đã nhớ lại mọi chuyện trước kia. Vì cô có gương mặt giống với Lâm Vũ Kỳ - người con gái mà Lôi Thần Phong yêu nhất nên mới được Lâm Hùng âm thầm đào tạo, ngay cả chữ viết và tác phong cũng bị thay đổi, khiến cô trở thành bản sao hoàn hảo của Lâm Vũ Kỳ.
Nghe nói cô ta đã chết vào tám năm trước, sau khi bị đám côn đồ cưỡng bức. Để làm một thế thân hoàn hảo nhất, Lâm Nhạn Tuyết chỉ có thể âm thầm tìm đến hộp đêm và thuê một gã trai bao để phá trinh. Để giữ anh ở lại bên cạnh mình, Lâm Nhạn Tuyết không ngại làm bất cứ việc gì.
Cuối cùng Lâm Nhạn Tuyết vẫn ngẩng cao đầu, hướng về phòng đế vương. Ở nơi ấy có người đàn ông mà cô ta yêu thương nhất, cô ta sẽ dùng hơi thở và mùi hương của anh để xóa đi những nhơ nhớp của lần đầu tiên đó.
Trên chiếc giường lớn, người đàn ông đang nằm yên vị, cúc áo sơ mi trên cổ bị bung ra, để lội cơ ngực săn chắc dưới ánh đèn mờ ảo.
Trong lòng Lâm Nhạn Tuyết dâng lên một cỗ xao xuyến, không thể kiềm chế được mà đưa tay chạm vào đó. Những đầu ngón tay mẫn cảm như có dòng điện truyền vào. Đôi tay bắt đầu cởi lần lượt từng chiếc cúc áo ra, khiến toàn bộ cơ bụng săn chắc hiện rõ mồn một. Ở đó có sức hút mãnh liệt mà không một cô gái nào có thể cưỡng lại. Mùi đàn hương thoang thoảng càng khiến bầu không khí trở nên ám muội.
Lâm Nhạn Tuyết cũng tự cởi đồ trên người mình ra, từng tấc da thịt đã ửng hồng. Trong đầu cô ta không ngừng tưởng tượng đến ánh mắt nóng bỏng của Lôi Thần Phong gắn lên người mình. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hô hấp trở nên dồ dập, đáy mắt cũng đã bị sắc dục che mờ.
Lâm Nhạn Tuyết nằm cạnh Lôi Thần Phong, khoảnh khắc da thịt chạm nhau khiến toàn thân run lên vì mẫn cảm. Đôi môi mang theo khao khát mãnh liệt đặt lên bạc môi mềm mại của người bên cạnh. Đây chính là cảm giác mà Lâm Nhạn Tuyết mong chờ bấy lâu nay.
Bàn tay Lâm Nhạn Tuyết bắt đầu hướng tới hạ thân của người đàn ông, chỉ cần mở khóa quần thì thứ đang ẩn giấu nơi ấy sẽ hiện ra. Tự nhiên toàn thân Lâm Nhạn Tuyết trở nên căng thẳng, không biết khi thứ nam tính ấy lộ diện thì bản thân có dũng khí để tiếp tục nữa hay không.
Ngây người một lúc, Lâm Nhạn Tuyết vẫn liều mình tiến tới, tự nhủ bản thân đã không còn đường lui.
- Em đang làm gì vậy!
Giọng người đàn ông khàn khàn vang lên khiến Lâm Nhạn Tuyết thót tim. Bàn tay đang đặt dưới hạ thân của anh liền bị giữ lấy gắt gao.
Lâm Nhạn Tuyết không ngờ với liều lượng đó mà bây giờ Lôi Thần Phong đã có thể tỉnh lại.
Lâm Nhạn Tuyết ậm ừ như gà mắc tóc, trên người không một mảnh vải che thân, bàn tay còn đặt ở nơi cao ngạo của người đàn ông, muốn rút lại cũng không được. Tình huống này giống như bị bắt gian tại trận vậy.
- Em… em… Thần Phong à, em rất yêu anh…
Lâm Nhạn Tuyết liều mình ôm chặt lấy Lôi Thần Phong, toàn bộ thân thể lõa lồ dán chặt vào từng tấc da thịt trên người anh. Cô ta cược hết vốn liếng vào canh bạc này, thứ đánh cược chính là tình yêu của anh dành cho vị hôn thê của mình. Bờ môi đỏ mọng dán chặt lên môi anh, dần dần xâm chiếm vào trong. Lâm Nhạn Tuyết tin không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được.
Dần dần người đàn ông cũng chấp nhận, để mặc cho sự hư hỏng của Lâm Nhạn Tuyết áp đặt lên người mình. Môi lưỡi quấn quýt với nhau, rong đuổi triền miên. Bàn tay thô ráp của anh bắt đầu không an phận, di chuyển trên từng tấc da thịt non mềm. Lâm Nhạn Tuyết hoàn toàn rơi vào ý loạn tình mê.
Tưởng chừng mọi việc sắp thành công thì vào giây phút quan trọng nhất, Lôi Thần Phong đã đẩy Lâm Nhạn Tuyết ra, lấy mền che kín toàn thân cô ta.
- Anh xin lỗi, anh không nghĩ chúng ta sẽ thế này.
Lâm Nhạn Tuyết như bị hất một gáo nước lạnh. Cô ta không thể tin vào mắt mình, Lôi Thần Phong vậy mà từ chối, lại còn dùng thứ ánh mắt xa lạ và lạnh băng nhìn mình.
Lâm Nhạn Tuyết trưng ra vẻ mặt bị tổn thương, nước mắt lã chã rơi xuống, không cam lòng mà thét lớn.
- Lôi Thần Phong, anh đối xử với em như vậy là vì anh đã yêu Tôn Khả Thiên rồi đúng không?
Lôi Thần Phong đứng hình. Chưa bao giờ anh nghĩ Vũ Vũ sẽ hỏi anh có yêu người con gái khác không. Rõ ràng anh rất yêu Vũ Vũ, nhưng khi cô ấy hỏi như vậy thì anh lại do dự.
Một giây do dự đó cũng đủ khiến bản thân anh lo sợ. Anh bị điên rồi, sao lại có thể nói với Vũ Vũ rằng anh đã yêu cô gái khác.
- Em say rồi, nghỉ ngơi đi.
Anh không dám trả lời, nghĩa là đã ngầm đồng ý rồi. Giây phút này, Lâm Nhạn Tuyết thực sự thấm thía cảm giác đau đớn của một kẻ mất hết tất cả. Cô ta dùng hết sức lực, hướng về phía người đàn ông kia mà gào thét.
- Tôi hận anh, Lôi Thần Phong. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!
Lâm Nhạn Tuyết như đang rơi xuống tận cùng của thất vọng. Sau bao nhiêu cố gắng, đổi lại chỉ là cái xoay lưng vô tình của người kia.
Lâm Nhạn Tuyết ngồi một mình trên giường, thân thể lõa lồ run lên bần bật. Để xảy ra chuyện nhục nhã như thế thì sau này còn mặt mũi đâu mà nhìn kẻ khác, thôi thì chết quách đi cho xong.