Cứ thế những ngày tiếp theo của Tôn Khả Thiên trôi qua bình lặng, chỉ cần không có Lôi Thần Phong thì cô đương nhiên sẽ sống tốt. Mặc dù thường ngày vẫn phải tìm cách đối phó với má Trương nhưng xem chừng bà ta còn bị cô trọc cho đến mức tức chết.
Cô thích trồng cây trong khuôn viên, đặc biệt là loài oải hương tím ngắt. Mẹ thích oải hương, và cô cũng vậy. Chỉ vài tháng nữa thôi, nơi này sẽ tràn ngập sắc tím, mẹ có thể ở nơi ấy nhìn thấy cô cùng hoa oải hương mỗi ngày.
Tôn Khả Thiên cẩn thận tưới cho đám mầm đã nhú cao một cách miệt mài và say mê. Có lẽ đây là giây phút hiếm hoi cô cảm thấy mình đang sống cuộc sống của một con người thực sự, không ưu tư, không muộn phiền lo lắng. Dẫu biết rằng giây phút này rất nhanh biến mất nhưng có thể được hưởng thụ một chút thôi cũng đã là ân huệ lớn lao của Thượng đế rồi.
Phút tĩnh lặng bị giọng nói gấp rút của một cô gái cắt đứt. Đó là Tiểu Dương, cháu gái của vú nuôi Lôi Thần Phong, và là người duy nhất dám trò chuyện cùng cô trong biệt thự này.
- Khả Thiên! Khả Thiên! Chủ tịch về. Muốn gặp cô!
Lôi Thần Phong? Cái tên này gần như sắp biến mất khỏi tâm trí của cô, thậm chí nếu lâu thêm chút nữa sẽ đủ để quên đi. Hôm nay bỗng nhiên quay về chắc chắn lại quay về chắc chắn có điều chẳng lành.
Tôn Khả Thiên nhíu mày, khi nghĩ đến anh ta tâm trạng đột nhiên có chút nặng nề. Cô đặt bình ô doa cạnh luống hoa, khẽ thở dài một cái.
Không khí trong đại sảnh vốn dĩ đã rất im lặng, sự xuất hiện của cô cũng chẳng khiến bầu không khí khá lên là mấy. Trong phòng khách, ngoài một kẻ tây phục đen tuyền, khí chất cao cao tại thượng thì còn có Lâm Nhã Kỳ và Duật Trác Minh.
Từ khi cô bước vào thì ánh mắt họ đã gắn chặt lên người cô, quần thể thao dài qua đầu gối cùng chiếc áo thun đen có phần lấm lem, nhìn sơ qua là biết đây đều là nhãn hiệu LĐ (lề đường). Lâm Nhã Kỳ nhếch mép cười khinh bỉ, còn Duật Trác Minh lại trợn tròn mắt vẻ không thể tin nổi. Nếu không phải gặp trong biệt thự của Lôi Thần Phong thì có chết anh ta cũng không nhận ra người trước mặt so với cô dâu hôm ấy là cùng một người.
- Chị… Chị dâu. Chị là chị dâu thật sao?
Một tiếng “chị dâu” vang lên như tiếng sét qua tai. Tuy đã nghe Duật Trác Minh gọi một lần trong hôn lễ, tưởng rằng đó chỉ là tiếng gọi xã giao chốn đông người, thật không ngờ bây giờ vẫn gọi cô một tiếng “chị dâu” như thế. Nói đi cũng phải nói lại, tiếng “chị dâu” này nghe rất chói tai, và khiến cho một số người cực kỳ khó chịu.
Lâm Nhã Kỳ xiết chặt hai tay vào nhau, toan tính trong lòng, sắc mặt thiên biến vạn hóa, rốt cuộc cũng cất giọng.
- Tôn tiểu thư, phong cách ăn mặc của cô thật đặc biệt, người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi là chủ còn cô chính là khách đấy. Thật ngại quá, tôi lỡ lời rồi.
Lỡ lời sao? Đây tuyệt đối là cố ý. Cô mặc kệ cô ta nói gì và nghĩ gì, dù sao tất cả đều vô nghĩa, chỉ khẽ liếc mắt nhìn vào kẻ âu phục đen tuyền vẫn giữ nét trầm mặc, cho đến bây giờ cô chưa từng nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, bởi vì rất khó phán xét được anh ta nghĩ gì. Vẫn là câu nói cũ, nếu muốn thì cô và anh ta sẽ cùng nhau diễn.
- Tôi… tôi…
Tôn Khả Thiên bặp bẹ nói không thành lời, đầu cúi thấp đến cực điểm, hai tay xoắn xoắn một góc của cái áo phông trắng khiến nó nhăn nhúm khó coi. Nhìn sơ qua thì đây chính là hình tượng cừu non đạt chuẩn.
Lâm Nhã Kỳ rất hài lòng trước vẻ hèn mọn ti tiện này, thậm chí còn cố tình bước đến bên cạnh cô, cử chỉ nhẹ nhàng và ân cần cầm bàn tay khẽ run của cô. Sự động chạm ấy khiến trong cô trào lên một cỗ chán ghét rợn người.
Và rồi cái cảm giác không làm chủ được thân thể lại kéo đến, toàn thân đều không theo sự điều khiển của ý chí. Bàn tay cô vô thức dùng lực mạnh hất văng tay của Lâm Nhã Kỳ đang đặt trên người mình ra.
Dường như bản thân cô không thể áp chế nhân cách của Lâm Vũ Kỳ nữa rồi. Bên tai liên tục vang lên âm thanh của cô ấy, hãy cầm lấy con dao vào đâm vào ngực Lâm Nhã Kỳ đi đi.
- Tôn Khả Thiên, cô trừng mắt lớn với tôi làm gì, tôi có lòng tốt đến xem cô mà cô lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi. Cô rất căm ghét tôi đúng không, cô muốn loại bỏ tôi vì cho rằng anh Thần Phong yêu tôi đúng không. Cô chính là kẻ giả dối, nhìn bè ngoài có vẻ ngây thơ nhưng dã tâm có thừa. Hư!
Tôn Khả Thiên không còn đủ nhận thức nghe hết những điều cô ta nói. Hiện tại đầu óc cô là một mớ hỗn độn. Bởi vì cố gắng khống chế bản thân mà đôi tay run nhiều hơn, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm. Cô sắp chịu đựng không được rồi.
Duật Trác Minh lại chẳng toan tính nhiều, chỉ biết nhìn vẻ ngoài của Tôn Khả Thiên không khỏe, cũng không có khả năng chịu đựng đòn đả kích từ Lâm Nhã Kỳ. Vậy nên mới léo Lâm Nhã Kỳ rời đi nhằm hóa giải cục diện này.
- Nhã Kỳ, chị dâu hôm nay không được khỏe chúng ta về thôi.
Cuối cùng cô ta cũng đi rồi. Tôn Khả Thiên thở phào nhẹ nhõm. Mắt nhắm chặt để định an lại tinh thần. Lần này thực cảm ơn Duật Trác Minh đã cứu cô một màn trông thấy, nợ ơn này cô nhất định sẽ trả cho anh ta.
Những tưởng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cô đâu ngờ ác ma thực còn đang hiện diện. Ánh mắt căm phẫn và đằm đằm sát khí khi đối diện với Lâm Nhã Kỳ đã không thể nào qua nổi con mắt tinh tường của Lôi Thần Phong.
- Vì sao?
Thanh âm lạnh băng vang lên khiến Tôn Khả Thiên hồi tỉnh, bất giác nhìn lên, suýt chút nữa bị dọa chết.
- Sao… sao… tôi… tôi không hiểu ý của anh.
Lôi Thần Phong sắc lạnh nhìn Tôn Khả Thiên. Đây là lần đầu tiên anh ta đứng dậy sau một thời gian ngồi quan sát cục diện. Thân hình cao lớn dần hiện rõ ngay trước mắt cô, điều đó khiến cô vô thức lùi lại phía sau một chút.
Sợ hãi là cảm giác đang xâm chiếm toàn bộ nội tâm lúc này.
- Cô diễn rất giỏi, nếu không phải chứng kiến biểu tình vừa rồi thì có lẽ tôi đã bị vẻ ngu ngốc của cô lừa rồi. Rất giỏi. Rất hay.
Lôi Thần Phong vừa bước đến chỗ cô vừa vỗ tay tựa như đang khen ngợi. Tôn Khả Thiên sợ hãi cúi đầu, hai tay run rẩy xiết chặt nhau. Không khí lặng đến mức có thể nghe thấy hơi của thở ác ngày một đến gần. Cằm đột nhiên bị bóp mạnh truyền đến cơn đau nhức.
Lôi Thần Phong dùng tay bóp mạnh cái cằm nhỏ, nâng đầu cô ngước lên để nhìn thẳng vào mắt đáy mắt đen hun hút như biển sâu vô tận của mình.
- Đừng tiếp tục diễn nữa. Cô là ai?
Cơn đau càng lúc càng gia tăng khiến Tôn Khả Thiên chẳng thể nào thốt lên thành tiếng, môi chỉ mấp máy muốn thốt lên “buông tôi ra” nhưng không được.
- Một kế hoạch hoàn hảo. Đầu tiên là muốn tiếp cận tôi, tiếp sau đó sẽ là gì? Độc chiếm Lôi thị hay là ám sát tôi? Rất tốt! Nói đi, mục đích của cô là gì?
Bàn tay anh ta khẽ nới lỏng một chút, cô nhân cơ hội này lập tức phản bác.
- Người như anh chẳng phải khi làm việc đều rất chu toàn hay sao. Anh có dám phủ nhận trước đây chưa từng điều tra thân thế của tôi không. Ngay cả kết quả điều tra của mình mà anh cũng không tin tưởng thì chính là đang nghi ngờ năng lực của chính mình rồi.
Lôi Thần Phong gật đầu nhè nhẹ, ánh mắt có chút mỉa ma. Quả thực anh đã cho điều tra kỹ trước khi lựa chọn cô ta làm quân cờ, từ trước đến nay Ám Dạ làm việc chưa từng khiến anh thất vọng. Còn lần này?
- Tôn Khả Thiên, tôi rất tin tưởng vào khả năng của mình nhưng không có nghĩa tôi lơ là cảnh giác. Cô có từng nghe câu thà giết nhầm còn hơn bỏ sót chưa. Cô chết không dấu vết là chuyện tuyệt đối có thể xảy ra. Nhưng dù sao cô cũng cđã dày công bày ra kế hoạch hoàn hảo như vậy, nếu giết cô bây giờ thì quá tiếc. Tôi sẽ cho cô cơ hội để đạt được mục đích của mình, còn việc có tận dụng được cơ hội hay không thì còn phải dựa vào bản thân cô.
Lôi Thần Phong không tin một mình Tôn Khả Thiên có thể lên kế hoạch kín kẽ này. Một khi chưa tìm được kẻ chủ mưu thì cô ta còn chưa được phép chết. Môi, nở một nụ cười thâm hiểm, Lôi Thần Phong trực tiếp vác Tôn Khả Thiên đi đến phòng.
- Anh… anh muốn làm gì. Buông tôi ra!
Bị hành động của Lôi Thần Phong làm cả kinh, trong lòng Tôn Khả Thiên dấy lên hồi chuông cảnh báo, liên tục giãy giụa nhưng vô ích.
Lôi Thần Phong quăng mạnh Tôn Khả Thiên xuống giường, thân hình cao lớn nhanh chóng đè lên phía trên.
- Anh muốn làm gì. Tránh xa tôi ra.
- Nếu mục đích của cô là trở thành người phụ nữ của tôi thì bây giờ sẽ được toại nguyện. Nếu mục đích là ám sát thì đây càng là cơ hội, chẳng lẽ cô không biết đàn ông mất cảnh giác nhất là khi ở trên giường. Và nếu muốn chiếm Lôi thị thì đầu tiên phải lấy được lòng tôi. Hãy dùng hết kỹ thuật của mình để phục vụ tôi đi. Chủ nhân của cô chắc đã huấn luyện cô rất tốt.
Toàn thân cô lạnh toát, nội tâm không ngừng vang lên hồi chuông canh giác. Thanh âm trên chiếc đồng hồ treo tường vang lên không còn theo nhịp điệu, chí ít là những nhịp điệu đó đã bị sự sợ hãi bóp méo. Không ngừng thúc dục bản thân phải bình tĩnh, không được run sợ nhưng Tôn Khả Thiên dường như đã rơi vào tình huống hoàn toàn bị động.
Bàn tay lạnh lẽo kia vô tình lướt qua từng tấc da tấc thịt, rất thuần thục tựa như bản năng của một con thú. Lôi Thần Phong nửa điểm cũng không buồn chú ý đến sự thảm hại của kẻ dưới thân.
- Buông tôi ra!
Tôn Khả Thiên không ngừng giãy giụa. Cô ghê sợ những âm thanh, sự đụng chạm ghê tởm đó. Tiếng cười cợt văng vẳng bên tai, tiếng những tia nước phun lên toán loạn trên không trung rồi đột ngột rơi xuống va đập vào nhau rào rào không teo quy luật, tiếng những tán cây lòa xòa xô đẩy vào nhau khi những cơn gió rét buốt tạt ngang qua rồi thấm nhuần vào da thịt. Và rồi trên từng tấc da thịt đang chuẩn bị đóng băng kia lại bị bàn tay dơ bẩn của những con thú cấu xé. Đó là một cơn ác mộng ám ảnh cô suốt những năm qua.
- Một cơ hội cuối cùng.
Giọng nói Lôi Thần Phong vang lên dường như khiến không khí đã lạnh còn lạnh thêm. Anh không đủ kiên nhẫn với người phụ nữ này, cũng chán ghét sự giả dối của cô.
Đôi bàn tay đã không còn kiên nhẫn xé rách chiếc áo mỏng manh sớm đã không còn phẳng phiu trên thân hình bé nhỏ. Từng hành động thô bạo ấy khiến Tôn Khả Thiên càng rơi vào hỗn loạn. Đã sớm không còn ý thức được đây là hiện tại hay là trong cơn ác mộng kinh sợ đó. Cô ra sức vùng vẫy để thoát ra khỏi con ác thú, nhưng càng cố vùng vẫy lại càng bị nó hãm chặt. Cảm giác này chân thực đến ghê rợn, khác xa với những giấc mơ kia. Trong vô thức cô lại gọi lớn cái tên vừa lạ lại vừa quen, cái tên duy nhất khiến cô có cảm giác an toàn.
- Anh Phong Phong, cứu em!
Phong Phong là ai? Có quan hệ gì với cô? Có quan hệ gì với cô ấy? Cô không biết, chỉ đơn thuần cái tên này là thứ duy nhất xuất hiện trong đầu cô lúc này.
Ấy vậy mà lại cứu cô thoát khỏi móng vuốt ác quỷ.
Lôi Thần Phong không ngờ Tôn Khả Thiên lại lớn tiếng gọi cái tên ấy.
“Phong Phong là ai? Là người đứng đằng sau tất cả, là kẻ cô ta hết lòng yêu thương, hay là…”
Anh lập tức lắc đầu phủ nhận vì điều mình nghĩ hoàn toàn không có khả năng xảy ra, sau đó đột ngột dừng mọi hành động, đá văng cánh cửa bước ra ngoài. Để lại một mình Tôn Khả Thiên nằm trên giường với mớ quần áo hỗn độn. Cô không hề nói một lời nào, cứ im lặng ngước mắt nhìn về phía tia sáng nhỏ lọt qua tấm rèm chưa khép kín. Thứ ánh sáng nhỏ bé ấy tựa như bảo vật vô giá, là thứ duy nhất trong căn phòng này khiến cô có cảm giác muốn đưa tay cầm lấy.
Tại sao lòng lại đau đến thế này? Lâm Vũ Kỳ à, bi thương đến mức nào đây?
Tôn Khả Thiên như một sinh vật nhỏ tàn sức sống, nằm yên lặng cho đến khi mí mắt nặng trĩu rồi thiếp đi.
Một đêm này chẳng ai dám đến gần Tôn Khả Thiên, cũng chẳng ai dám thăm dò chuyện gì đã xảy Bởi lẽ trước khi rời khỏi Lôi Thần Phong quăng cho họ một câu ngắn gọn, mà đối với họ giống như mệnh lệnh tuyệt đối vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!