Công việc của Tôn Khả Thiên vẫn bận rộn như mọi khi. Mấy phu nhân nhà tài phiệt thi nhau kéo đến để nhờ cô tư vấn về trang phục. Cũng chẳng có gì đáng nói nếu hôm nay Quan Tịnh Nghi không tìm tới.
Có vẻ bà ta cũng đến theo hiệu ứng đám đông, nhưng khi nhìn thấy nhân viên bán hàng đang được ca tụng lại chính là cô thì vẻ mặt bà ta lập tức thay đổi, đằm đằm sát khí.
- Tôn Khả Thiên có phải không? Hư, không ngờ lại sa cơ đến nỗi làm nhân viên bán hàng. Cũng phải thôi, một đứa xuất thân từ cô nhi viện như cô thì chỉ hợp với những chỗ này thôi.
Tôn Khả Thiên đang tư vấn cho khách hàng thì bị sỉ nhục, mất mấy giây để nghĩ cách tiếp chiêu. Vị khách đang được cô tư vấn hình như cũng có quen biết với bà ta.
- Thì ra là Lâm phu nhân, chị cũng đến trung tâm này mua sắm sao. Cửa hàng này bán trang phục rất tốt đó. Cả cô nhân viên này cũng rất có năng lực.
Quan Tịnh Nghi đang muốn kiếm chuyện, đương nhiên không nghe lọt tai mấy câu khen ngợi cô.
- Ai thèm đến những chỗ thấp hèn này mua đồ.
À, xem ra khách hàng của cô đang dưới cơ nên mới bị Quan Tịnh Nghi nói vài câu mỉa mai như vậy. Thế thì để cô giúp bà ấy lấy lại vị thế nào.
- Lâm phu nhân, nghe nói con gái bà là nhà thiết kế rất nổi tiếng thì phải.
- Đương nhiên, một đứa nghèo hèn như cô sao sánh bằng được.
Tôn Khả Thiên vẫn giữ phong thái bình tĩnh.
- Không ngờ một nhà thiết kế lớn lại để cho mẹ mình phối đồ như vậy. Bà Lưu, bà có cảm thấy chiếc vòng ngọc trai bà Lâm đang đeo không hề hợp với bộ trang phục bà ấy đang mặc không?
Tôn Khả Thiên đang cố tình lôi kéo Lưu phu nhân đứng về phía mình. Người ta nói hai người sẽ trở nên rất thân nếu họ có chung kẻ thù, cô chỉ là đang vận dụng tốt câu nói đó vào trận chiến này mà thôi.
- Đúng rồi đấy, hình như hơi lố bịch. Hay là cô Khả Thiên chọn giúp Lâm phu nhân một bộ đồ phù hợp với chiếc vòng cổ ấy đi, tôi sẽ mua tặng bà ấy.
Quan Tịnh Nghi trước giờ luôn tự cao tự đại, không để kẻ khác trong mắt, nay lại bị người ta tỏ thái độ bố thí như vậy sao mà chịu đựng nổi. Hỏa khí sắp bốc lên ngút trời.
- Bà Lâm, đừng có cau có như vậy chứ, lỡ đâu đứa con trai của bà sau khi sinh ra sẽ nhăn nhó như vậy thì sao.
Tôn Khả Thiên lúc này mới để ý đến phần bụng bằng phẳng của Quan Tịnh Nghi. Tính đến hiện tại cũng phải mang thai hơn 6 tháng rồi, sao có thể có bằng phẳng như vậy.
- Con tôi không phiên các người phải lo. Các người cứ nhớ lấy ngày hôm nay cho tôi.
Sắc mặt Quan Tịnh Nghi tái đi vài phần, tay vô thức đặt lên bụng, bất chợt nhớ ra hôm nay quên mang theo thứ gì đó, vậy nên vội vã rời khỏi.
Đáy mắt Tôn Khả Thiên ánh lên tia nghi hoặc. Biểu hiện này của bà ta rất đáng nghi, không phải là đang che giấu bí mật gì chứ?
Sau khi kết thúc công việc, Tôn Khả Thiên lại trở về cô nhi viện. Dù mệt mỏi nhưng khi ở trong căn phòng bé nhỏ của mình lại thấy ấm cúng vô cùng. Cô nhìn ra sân, thấy lũ trẻ đang nô đùa, trong lòng lại chua xót. Cô đã từng là một đứa trẻ hồn nhiên như thế.
- Khả Thiên, cậu đang nghĩ gì đó?
Tiếng gọi của Đồng Lệ Giao khiến cô giật mình.
- À, mình chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi.
Đồng Lệ Giao ngồi xuống cạnh Tôn Khả Thiên, ngả đầu vào vai cô thì thầm.
- Khả Thiên à, nếu mệt mỏi quá thì về đây chồng nuôi nè. Đừng có ép bản thân mình quá. À, ngày mai tới sinh nhật cậu rồi, từ lúc mình quen cậu đến giờ chưa từng được tổ chức cho cậu lần nào, hay ngày mai mình tổ chức cho cậu nhé.
Suýt nữa thì cô đã quên mất ngày mai chính là sinh nhật của cô. Một ngày buồn và phủ đầy màu u ám. Đó cũng là ngày giỗ của mẹ, sẽ không bao giờ cô quên được bọn chúng đã giết mẹ như thế nào.
- Không cần đâu, mình không thích như vậy.
Đồng Lệ Giao làm ra vẻ rầu rĩ. Năm nào cũng nhận được câu trả lời y chang như vậy.
- Không tổ chức nhưng chắc chắn là có thể tặng quà đúng không?
Sự im lặng của Tôn Khả Thiên có thể xem là sự đồng ý ngầm. Đồng Lệ Giao không nói gì thêm nữa, vẫn tựa đầu vào vai Tôn Khả Thiên như để cho cả hai bớt đơn độc hơn.
Điện thoại của cô đổ chuông, sau khi đọc xong tin nhắn thì bàn tay bất giác gia tăng lực đạo, siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Nội dung trong tin nhắn chính là câu trả lời cô đang chờ đợi.
"Quan Tịnh Nghi à, dùng máu và nước mắt của bà để hiến tế cho ngày giỗ của mẹ tôi đi!".
Quan Tịnh Nghi đang đứng trước sảnh của trung tâm mua sắm thì bị một chiếc xe mô tô tông trúng. Bà ta ngã lăn ra đất vài vòng, chỉ bị trầy xước nhẹ ở chân tay, nhưng trong lúc được bế lên xe thì cái bụng bầu giả vô tình bị rơi ra ngoài.
Đám người vây xung quanh chỉ trỏ, có người còn quay cận cảnh video cái thai giả bị rớt ra ngoài, sau đó đăng lên mạng xã hội. Chẳng mấy chốc thông tin Lâm phu nhân mang thai giả đã lan tàn khắp các trang mạng.
Trong bệnh viện, tại khu VIP, Lâm Hùng đập phá, gầm thét như con thú hoang phát bệnh dại.
- Con tiện nhân này, tao đã nể tình cái thai trong bụng mà nhắm mắt cho qua mọi chuyện, để mày vẫn được ăn sung mặc sướng ở Lâm gia. Không ngờ mày lại lừa tao đến mức này.
Mặc cho Lâm Nhã Kỳ hết mực can ngăn, mặc cho Quan Tịnh Nghi khóc đến mức chết đi sống lại, nhưng không thể nào khiến cơn tức giận của ông ta dịu đi.
- Tao sẽ ly hôn mày, mau cút khỏi Lâm gia đi!
Quan Tịnh Nghi không thể xuống nước được nữa, nếu đã tuyệt tình thì cả hai sẽ chơi bài ngửa.
- Ông dám đuổi tôi à. Đừng quên tôi đang nắm 15% cổ phần Lâm thị, nếu tôi bán nó cho kẻ khác, ví dụ như phía Milan thì ông sẽ bị đuổi cổ khỏi cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị.
- Mày dám uy hiếp tao à, con điế.m này!
Phòng bệnh vốn là nơi phải giữ yên tĩnh, nhưng giờ lại biến thành chiến trường của cả hai. Những ngôn từ phát ra đều hạ nhục đối phương triệt để.
Lâm Nhã Kỳ cũng không muốn tiếp tục ở lại nghe mấy thứ ồn ào này, liền bỏ đi ra ngoài. Lúc này, chỉ còn lại Quan Tịnh Nghi và Lâm Hùng, đây mới chính là màn hạ đo ván cuối cùng. Bà ta hạ giọng, ghé tai Lâm Hùng nói nhỏ.
- Không chỉ có cổ phần Lâm thị thôi đâu, tôi còn nắm trong tay quá khứ không sạch sẽ của ông đấy. Sẽ ra sao nếu Lôi Thần Phong biết được nguyên nhân cái chết thật sự của ba mẹ nó.
Quan Tịnh Nghi cười đắc ý. Lâm Hùng thấy nụ cười đó quá mức buồn nôn, nhưng ông ta không phải kẻ ngu ngốc, cho đến khi chưa lấy được 15% cổ phần Lâm thị, ông ta vẫn chưa thể ra tay trừ khử ả được.
Lâm Hùng cố gắng kìm nén cơn giận, rặn ra vài lời tử tế với người phụ nữ ghê tởm trước mặt.
- Tối nay là buổi tiệc sinh nhật của Nhạn Tuyết, mày khôn hồn thì biểu hiện cho tốt. Nếu không tao sẽ cùng mày đồng quy vu tận!
Tối nay có rất nhiều vị khách quý, trong đó cả Lôi Thần Phong cũng có mặt. Một mặt là tổ chức sinh nhật cho Lâm Nhạn Tuyết, mặt khác tuyên bố nhận Lâm Nhạn Tuyết làm con nuôi. Quan Tịnh Nghi cần thiết phải có mặt để diễn vở kịch gia đình hạnh phúc này.
Nói xong Lâm Hùng bỏ đi. Một lúc sau, quản lý của ông ta đã có mặt để làm thủ tục xuất viện cho Quan Tịnh Nghi. Vết thương của bà ta vẫn còn đau, mỗi bước đi cà nhắc trông khó khăn vô cùng.
Mặc dù tin tức về Quan Tịnh Nghi cũng được nhiều người quan tâm, nhưng tin tức này rất nhanh bị thông tin về buổi tiệc sinh nhật và nhận con gái nuôi của Lâm Hùng lấn át mất.
Dẫu sao Quan Tịnh Nghi cũng chỉ là một vị phu nhân của Lâm gia, quanh năm suốt tháng lúc nào cũng có scandal, còn Lâm Nhạn Tuyết lại là tiểu thư sắp được Lâm gia nhận nuôi, nghe đồn chính là "người tình bí mật" của Lôi Thần Phong. Không cần so sánh cũng biết tin tức nào đáng được quan tâm hơn.
Mới còn sớm mà khách mời đã đến đông đủ. Quan Tịnh Nghi nhăn nhó, phần vì vết thương còn đau, phần vì mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhạn Tuyết lại nghĩ ngay đến Hàn Tuyết. Tuy nhiên dưới sự uy hiếp của Lâm Hùng, bà ta đành phải bấm bụng thu lại biểu cảm khó coi của mình.
Mọi người đang chờ đợi sự xuất hiện của Lôi Thần Phong. Thực sự anh ta sẽ đến chứ? Trước đây đã có nhiều buổi tiệc thông báo có Lôi Thần Phong tham dự, nhưng kết quả anh ta chẳng xuất hiện lần nào.
Đã gần 8 giờ tối mà Lôi Thần Phong chưa tới, vẻ mặt thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của quan khách, nhưng Lâm Hùng lại cực kỳ tự tin với con cờ trong tay mình. Lôi Thần Phong chắc chắn sẽ đến.
Cuối cùng thì Lôi Thần Phong cũng xuất hiện với bộ âu phục đen tuyền, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ. Mọi người trầm trồ khen ngợi, đây chẳng phải là nam thần trong truyền thuyết hay sao.
Mọi ánh nhìn đều hướng về phía Lôi Thần Phong, thậm chí không bỏ qua bất kỳ một thay đổi nào trong cử chỉ của anh.
Lôi Thần Phong tiến thẳng về phía Lâm Nhạn Tuyết, cử chỉ ôn nhu và nhẹ nhàng.
Lâm Nhạn Tuyết từ nhỏ đã lớn lên ở vùng quê hẻo lánh, nay một bước bay lên cây làm phượng hoàng, lại lần đầu được tham gia buổi tiệc linh đình như vậy nên có chút bối rối. Trước mặt Lôi Thần Phong uy nghiêm như lãnh chúa thì cô gái này giống như một công chúa nhỏ cần được bảo bọc. Cả hai đúng là trời sinh một cặp.
Sau khi Lâm Nhạn Tuyết nhận bó hoa thì Lôi Thần Phong lại lấy ra từ trong túi áo một hộp nhỏ. Trong ấy là một chiếc nhẫn kim cương được chế tác vô cùng tinh xảo.
- Đây là quà sinh nhật tặng em.