- Hừm Hừm.
Lăng Ngạn Nhiên hắng giọng. Đáng lẽ anh không có ý định chia cắt đôi trẻ thâm tình này đâu. Nhưng Lôi Thần Phong vừa mới tỉnh dậy đã chạy loạn khắp nơi, cần phải kiểm tra kỹ lại vết thương một lần nữa.
Nghe thấy giọng Lăng Ngạn Nhiên, Tôn Khả Thiên ngại ngùng, định buông tay ra, nhưng Lôi Thần Phong vẫn giữ chặt cô trong lòng.
- Bác sĩ không nên làm ảnh hưởng đến quyền riêng tư của người bệnh đúng không anh Ngạn Nhiên?
Lăng Ngạn Nhiên nhòm trước ngó sau, thấy mình chẳng làm sai điều gì, càng không gây ảnh hưởng đến sự riêng tư của người bệnh.
- Chỗ này cũng gần hành lang, anh không nghĩ đó là chốn riêng tư đâu. Ngày rộng tháng dài, hai đứa muốn ôm nhau lúc nào chẳng được. Thần Phong, bây giờ em mau về phòng để anh kiểm tra vết thương nhanh lên.
Lúc này Lôi Thần Phong mới chịu buông tay, nhưng không theo Lăng Ngạn Nhiên về phòng mà lên hẳn giường bệnh của Tôn Khả Thiên rồi nằm xuống.
- Hình như cái giường này êm ái hơn ở phòng em, lại còn thơm nữa. Hay là chuyển phòng qua đây luôn nhỉ?
Tôn Khả Thiên khẽ liếc anh một cái. Có khi nào người đàn ông này sau khi tỉnh dậy lại đổi tính đổi nết, nổi bản tính trẻ con không?
- Em phản đối. Anh ở đây thì em nằm đâu?
Tôn Khả Thiên thấy anh không nhân nhượng, có ý chiếm đoạt tài sản công khai thì ngay lập tức phản kháng. Anh nổi tính trẻ con thì cô sẽ dùng cách đó để đòi lại công đạo. Tôn Khả Thiên cố tình ôm lấy bả vai bị thương của mình, sau đó nhăn mặt.
- A, đau quá. Thần Phong ơi, em đau quá. Anh nhường chỗ cho em nằm đi.
Thấy Tôn Khả Thiên nhăn nhó kêu đau. Lôi Thần Phong vội vàng đứng dậy, đỡ cô ngồi xuống. Tay chân anh luống cuống, lo lắng khi nãy mình đã chạm phải vết thương của cô.
- Có sao không Khả Thiên? Đau thế nào? Anh Ngạn Nhiên, sao anh có thể bình thản đứng nhìn cô ấy đau như vậy hả?
Lăng Ngạn Nhiên bất lực, tựa vào khung cửa, giương mắt nhìn hai người trưởng thành đang diễn trò trẻ con. Lôi Thần Phong nhanh nhẹn như vậy chắc chẳng cần xem xét gì nữa đâu, có khi được ôm vợ còn mau bình phục hơn uống thuốc nữa đấy.
- Em đã từng nhìn thấy ai đau đớn mà cười hả hê như thế kia chưa? Hai đứa có thể ở chung phòng, nhưng tuyệt đối không được chung giường. Nghe nói giới trẻ có loại vận động mạnh gì đó rất hao tốn thể lực. Làm gì thì làm, đừng để vết thương vị rách ra rồi lại tiêu tốn vật tư của bệnh viện.
Khả năng trêu chọc người khác của Lăng Ngạn Nhiên đã được nâng lên tầm cao mới. Hàm ý thâm sâu trong đó chắc hẳn Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên đã hiểu được, nhưng có làm theo hay không đó lại là chuyện khác.
Sau khi Lăng Ngạn Nhiên rời đi, Tôn Khả Thiên càng cười lớn hơn.
- Em còn dám cười?
Lôi Thần Phong trừng mắt, cảnh cáo cô vì dám mang sức khỏe của mình ra đùa giỡn. Nhưng sự uy nghiêm đó chỉ duy trì được hai giây, rất nhanh đã bị thay thế bởi sự quan tâm, dịu dàng và sủng nịnh.
- Lần sau không được làm như vậy nữa, anh lo lắng.
Lôi Thần Phong ngồi cạnh Tôn Khả Thiên, xem xét một lượt vết thương ở vai cô, thấy nơi đó đã bắt đầu mọc da non mới an tâm hơn một chút.
- Sao em lại ngốc như vậy chứ, có chuyện gì thì phải nói với anh. Chúng ta cùng nhau giải quyết.
Tôn Khả Thiên đang vui vẻ bỗng rươm rướm nước mắt. Hạnh phúc bất ngờ ập đến khiến cô không thích ứng kịp. Một người đã trải qua quá nhiều nỗi đau luôn cảnh giác với mọi thứ. Cô sợ hạnh phúc này chỉ diễn ra ngắn ngủi, sau đó lại bị ông trời ngang ngược cướp đi.
Chưa bao giờ cô dám mơ tưởng đến ngày được đối diện với anh bằng chính còn người thật của mình mà không cần phải khoác lên vỏ bọc nào khác.
- Thần Phong… Phong Phong… cuối cùng em cũng có thể gọi anh như vậy. Anh có hận em không?
Hai tiếng “Phong Phong” này như dòng suối nhỏ len lỏi qua tim Lôi Thần Phong. Anh ôm cô gái nhỏ trong lòng, bất giác nở nụ cười hạnh phúc. Nếu có thể, anh sẽ ôm cô như thế này cả đời. Anh hận, nhưng là hận chính bản thân mình.
- Anh thật ngu ngốc khi em ở ngay trước mặt mà không nhận ra. Vũ Vũ à, đây là lần cuối cùng anh gọi em bằng cái tên này nhé. Những đau thương trong quá khứ cứ gửi hết vào cái tên này rồi chôn giấu nó đi. Phong Phong và Vũ Vũ đã là câu chuyện của quá khứ. Bây giờ chỉ có Khả Thiên và Thần Phong mà thôi. Người anh yêu là cô gái tên Tôn Khả Thiên hiện đang ở trong vòng tay anh.
Anh khẽ hôn lên mái tóc đen thoang thoảng mùi oải hương, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, ôn nhu cất giọng.
- Em đừng để quá khứ đó giày vò mình nữa. Anh có thể xác nhận em chưa hề bị lũ côn đồ đó xâm hại. Lần quan hệ cùng anh ở căn hộ đó là lần đầu tiên của em.
Đó chính là điều Tôn Khả Thiên luôn canh cánh trong lòng. Mặc dù sau này, cô không còn quá quan tâm đến, nhưng nó mãi là vệt đen trong tâm trí cô. Trước đây, anh Diệc Quân cũng từng nói khi anh ấy đến, bọn côn đồ chưa kịp làm gì, nhưng cô đã lựa chọn tin tưởng vào cảm giác và trí nhớ của bản thân về chuyện đó. Có phải anh cũng nói như vậy để an ủi cô không?
Lôi Thần Phong biết lời nói của mình chưa đủ để khiến cô gái ương bướng này tin tưởng, nên đã với lấy chiếc máy tính của mình ở trên bàn rồi đặt xuống trước mặt cô. Anh vẫn ôm cô từ phía sau, bàn tay di chuyển chuột đến một file khác.
- Anh cho em xem cái này.
Tôn Khả Thiên không nói gì, chú ý dõi theo từng động tác của Lôi Thần Phong. Đến khi hình ảnh được hiện lên trên màn hình máy tính, cô mới tờ mờ đoán được ý đồ của anh.
- Đây… đây là…
- Là thứ duy nhất em để lại cho anh trước khi trốn về Milan đấy.
Sắc mặt Tôn Khả Thiên bỗng chốc đỏ bừng, vừa sững sờ, vừa ngại ngùng, không kiềm chế được mà quay lại, đấm cho anh một cú thật mạnh.
- Tên bi.ến thái này, sao anh có thể chụp hình thứ đó rồi lưu giữ lại chứ?
Cú đấm của cô khá mạnh, giáng xuống gần vết thương của anh khiến cơn đau điếng ập đến. Lôi Thần Phong nhăn mặt la lên, hai chân đá bay mền gối xuống đất theo phản xạ.
- Em muốn ám sát chồng à? Đau quá.
Máu tươi thấm ra ngoài lớp băng, mà vầng mồ hôi trên trán anh càng dày. Tôn Khả Thiên hoảng hốt, vội gọi điện thoại cho Lăng Ngạn Nhiên để báo lại tình trạng này.
- Anh Ngạn Nhiên ơi, anh Thần Phong bị chảy máu ở vết thương rồi.
Lăng Ngạn Nhiên ba chân bốn cẳng chạy đến thì nhìn thấy hai người ngồi trên một cái giường, mền gối tứ tung, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến hình thức vận động của giới trẻ mà mình nhắc tới khi nãy, liền buông thõng một câu trách móc.
- Anh đã bảo là không được làm mấy chuyện đó!
Tôn Khả Thiên nghe ra ý tứ trong câu nói của Lăng Ngạn Nhiên, vội vàng giải thích.
- Không phải như anh nghĩ đâu, vì anh ấy bi.ến thái…
Đang nói thì cô thấy có gì đó sai sai, bèn đổi cách diễn đạt khác.
- Em không hề làm gì hết.
Lôi Thần Phong thấy dáng vẻ như gà mắc tóc của Tôn Khả Thiên thì vô cùng đắc ý, cố tình bồi thêm vài câu để cô hết đường chối cãi.
- Chẳng lẽ anh tự đánh vào người mình? Là em cố tình tiếp cận rồi động tay chân với anh đấy chứ. Anh đã nói rằng em phải kiềm chế, vì anh Ngạn Nhiên đã dặn dò rất kỹ rồi, chúng ta không nên làm chuyện đó. Hazz, cũng tại anh vô dụng, để cho vợ mình phải thiếu thốn như vậy.
Cô trừng mắt nhìn anh, vừa tức vừa giận mà không làm gì được.
- Anh nói thiếu thốn cái gì? Anh đừng ăn nói hàm hồ.
Sắc mặt Tôn Khả Thiên càng thêm đỏ, nhìn thấy vẻ cười cười đáng ghét đó của anh, bèn giáng cho anh thêm một cú đấm nữa. Tuy nhiên cú đấm này có lực đạo rất nhẹ, như đuổi ruồi muỗi, lại còn cách vết thương một khoảng khá xa, chỉ để cảnh cáo anh thôi.
- Đau đau… đau…
Mặc kệ Lôi Thần Phong nhăn nhó, Tôn Khả Thiên tiếp tục siết chặt bàn tay thành quyền.
- Khi nãy em chỉ làm như thế này với anh ấy thôi, anh Ngạn Nhiên đã nhìn rõ chưa? Nếu anh chưa nhìn rõ thì em đánh một lần nữa cho anh xem.
Lăng Ngạn Nhiên thở dài, âm thầm than khổ. Sai lầm! Thực sự sai lầm! Anh không nên đồng ý để hai người ở chung một phòng. Phải tách họ ra ngay lập tức, trước khi thương binh biến thành liệt sĩ.
Lăng Ngạn Nhiên ngay lập tức lấy điện thoại ra để gọi cho đội ngũ điều dưỡng, hộ lý và bảo vệ với một mệnh lệnh duy nhất.
- Mau đến phòng VIP 06, cưỡng chế bệnh nhân Lôi Thần Phong về phòng VIP 05 cho tôi.
Lôi Thần Phong giãy nảy, anh ấy dám? Nhưng đội ngũ do Lăng Ngạn Nhiên gọi đến đã có mặt nhanh chóng. Bọn họ chuẩn bị sẵn sàng dây cột, xe lăn và cả những đồ dùng cần thiết. Khi nhìn thấy lực lượng hùng mạnh dàn trải như quân Nguyên, Tôn Khả Thiên bật cười ha hả.
Trước khi Lôi Thần Phong bị áp tải đi, cô còn giáng cho anh đòn cuối cùng với sát thương cực mạnh bằng lời nói.
- Anh có biết những dụng cụ đó thường dùng để làm gì không? Để áp tải mấy người bệnh loạn thần hay đi long nhong khắp bệnh viện về phòng đấy. Cung kính bệnh nhân Lôi Thần Phong trở về.
Nói xong, Tôn Khả Thiên liền bày ra động tác tiễn khách để đuổi anh đi. Lôi Thần Phong tức tối, không cam tâm tình nguyện vì bị cưỡng chế rời khỏi phòng. Anh đã ghim sâu sâu mối thù này, đợi khi nào bình phục nhất định sẽ tìm cô tính sổ.
Lôi Thần Phong đã đi rồi. Tôn Khả Thiên quay lại giường, nhìn kỹ dấu vết lạc hồng đỏ chói trong tấm ảnh. Tuy ngoài miệng chửi anh là đồ bi.ến thái, nhưng cô cũng phải cảm ơn anh vì đã lưu giữ tấm hình đó lại, để cô biết rằng khi đến với anh, cô vẫn con trong trắng.
Cuối cùng hòn đá trong lòng Tôn Khả Thiên cũng được rũ bỏ. Cô đến bên cửa sổ, mở tung cánh cửa đó ra để đón những cơn gió và tia nắng vào phòng. Cô mỉm cười với bầu trời, với chiếc lá bay, với tất cả những gì xuất hiện trong tầm mắt mình. Mùa xuân đã thật đến rồi.