Lôi Thần Phong ngồi trên ghế, khẽ mân mê sợi dây chuyền trong tay. Con ngươi lâu ngày chỉ nhận diện được bóng tối khiến những giác quan khác trở nên nhạy cảm. Cho đến bây giờ, anh có thể nhớ sợi dây ấy được tạo thành từ bao nhiêu móc xích nhỏ, thậm chí thuộc vị trí từng góc cạnh trên ấy. Đó chính là thứ duy nhất của cô mà anh đang nắm giữ, sợi dây chuyền cô được mẹ tặng vào sinh nhật năm 11 tuổi.
Thanh âm mở cửa vang lên, xen lẫn tiếng gót giày chạm vào sàn, với nhịp điệu di chuyển như vậy, anh đoán chắc chắn người đến là Ám Dạ. Khác với mọi ngày, hôm nay anh ta không nói đến hoạt động của Lôi thị dạo gần đây, mà báo cáo những thông tin đã được yêu cầu điều tra.
- Thưa chủ tịch, sau khi Lâm Hùng tự sá.t, vẫn chưa tìm ra tung tích của Lâm Nhã Kỳ. Về phía phu nhân, Milan che giấu thông tin rất kỹ, không thể điều tra được gì.
Lôi Thần Phong trầm mặc, bàn tay vẫn mân mê sợi dây chuyền. Mặc dù đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng, nhưng một thân cao lớn vẫn toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong, khí chất bức người, khó có ai sánh bằng.
Anh không mấy ngạc nhiên với điều Ám Dạ nói, vì Milan là địa bàn của họ, nếu họ muốn giấu, sẽ không ai điều tra được.
- Cậu mở tủ, ở ngăn đầu tiên bên trái, lấy hộp quà ra đây cho tôi.
Ám Dạ làm theo lời của Lôi Thần Phong, mở ngăn tủ ra, bên trong ấy có tổng cộng 10 hộp quà với kích thước lớn nhỏ khác nhau. Ám Dạ cầm lên hộp quà ở vị trí đầu tiên, sau đó đặt nó vào tay anh.
- Vì sao chủ tịch lại chuẩn bị nhiều như vậy?
Chưa bao giờ Ám Dạ chủ động hỏi về chuyện riêng tư của Lôi Thần Phong vì đó là điều đại kỵ. Nhưng bây giờ, anh ta không kìm lòng được mà lên tiếng. Lúc trước, chắc chắn Lôi Thần Phong sẽ nổi trận lôi đình, vậy mà giờ đây, anh lại thản nhiên nói ra những điều trong lòng mình.
- Sau này, cứ đến đầu mùa thu, cậu hãy lấy 1 hộp quà theo đúng thứ tự rồi gửi cho cô ấy. Có lẽ thời gian 10 năm sẽ đủ cho cô ấy quên đi trên đời từng tồn tại một người tên Lôi Thần Phong. Ở ngăn tủ bên dưới, còn có mấy hộp quà nữa, nếu cô ấy cưới người khác thì gửi hộp màu đỏ, sinh con trai thì gửi hộp màu xanh, sinh con gái thì gửi hộp màu hồng. Tôi biết cậu sẽ có cách để món quà đến được tay cô ấy mà không để lộ danh tính người gửi.
Ám Dạ lặng yên nghe Lôi Thần Phong dặn dò. Ngày mai, chủ tịch sẽ vào phòng phẫu thuật, kết quả ra sao chẳng ai dám chắc. Bây giờ, sự chu toàn của chủ tịch chỉ gói gọn vào một cô gái tên Tôn Khả Thiên, nhưng cô ấy lại chẳng hề hay biết.
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung
- Chủ tịch yên tâm, nhất định tôi sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa.
- Trong máy tính của tôi có một file tuyệt mật, nếu tôi có mệnh hệ gì, nhất định phải hủy nó ngay lập tức.
Đó là nơi cất giữ "phiên bản" khác của anh, một Lôi Thần Phong yếu đuối, mang trong mình thứ cảm xúc mạnh mẽ, có thể đánh bật sự kiểm soát của lý trí. Từ khi nhận tin Vũ Vũ chết, sau đó là ba mẹ bị tai nạn qua đời, anh gần như phát điên. Bác sĩ tâm lý khuyên anh nên viết nhật ký để thể giải tỏa, cũng như ổn định cảm xúc.
Chẳng biết từ khi nào, trong những dòng nhật ký đó chỉ còn tồn tại câu chuyện liên quan đến cô.
Anh lo sợ một ngày nào đó, cô sẽ đọc được nó, rồi tự đem bản thân mình ra dằn vặt, trách móc. Đó chỉ là chuyện anh lo nghĩ xa vời, cô đã về Milan rồi, máy tính của anh lại cài bảo mật mấy lớp, làm sao có khả năng ấy. Nhưng cho dù sắc xuất xảy ra chỉ là 1 phần triệu, anh vẫn phải vì cô mà lo nghĩ.
……………………......
Tiếng khóc trào đời của một sinh linh phá tan đi bầu không khí lạnh lẽo đang bủa vây lên những mảng tường trắng toát. Mỗi đứa bé khi sinh ra đều mang dáng dấp của một thiên thần, có thể khiến nơi băng giá nhất ngập tràn hoa và nắng. Trong cơn mê man, tiếng khóc ấy đã tiếp thêm sức mạnh khiến Tôn Khả Thiên vực bản thân tỉnh dậy.
Vị bác sĩ già cười trìu mến, mang đứa nhỏ áp vào tấm ngực trần của cô, như thể đang dành tặng cho cô món quà vô giá sau cuộc vượt cạn thập tử nhất sinh.
Tôn Khả Thiên ôm lấy sinh linh bé nhỏ, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả, nước mắt không cầm được mà tuôn ra. Đó là cục cưng của cô, đứa bé mà cô đã gạt đi mọi định kiến, dằn vặt, đau đớn để giữ lại.
Đứa bé nằm ngoãn ngoãn trên ngực cô, khiến trái tim nguội lạnh bấy lâu bỗng bồi hồi, nóng rực. Cô nhìn bé con rất lâu, chẳng muốn khép mắt một giây phút nào. Cô chợt nghĩ đến khung cảnh lộng gió trên sân thượng của bệnh viện SinhWa, rồi căn phòng thủ thuật u ám với mùi thuốc sát trùng nồng nặc, toàn thân lại cảm thấy căng thẳng. Thật may vì khi cô đã không nhẫn tâm như vậy.
“Cảm ơn con vì đã sinh ra thật khỏe mạnh và lành lặn. Dẫu biết rằng con có thể sẽ phải đối mặt với sự khắc nghiệt của người đời khi là đứa con của hai người cùng huyết thống; cũng có thể vào một ngày nào đó, con nói con hận mẹ vì đã ích kỷ giữ con lại cho riêng mình, nhưng mẹ hứa sẽ bảo vệ con bằng mọi giá, để con có thể sống như những đứa trẻ người bình thường khác.”
Ở ngoài phòng sinh, Tôn Diệc Quân đứng ngồi không yên, hết đi qua rồi đi lại, khiến Đồng Lệ Giao không thể nhịn cười. Cô liền nói kháy vài câu để anh bớt căng thẳn hơn một chút.
- Khả Thiên sinh em bé, mà cứ ngỡ anh mới là người chuẩn bị vào phòng sanh đấy.
Tôn Diệc Quân nghe được ý trêu chọc trong câu nói của vợ, vội vàng ngồi nghiêm trang vào ghế, sau đó chỉnh đốn cổ áo.
- Em đừng nói như vậy, sẽ tổn hại nghiêm trọng thanh danh của anh. Anh đang rất bình tĩnh. Lúc nghe tin em sinh, anh còn có thể tự mình lái xe đến bệnh viện nữa.
Đồng Lệ Giao cố gắng để không bật cười thành tiếng, tránh phá nát tôn nghiêm của người đàn ông bên cạnh. Thập Tam đã kể cho cô nghe tất cả. Lúc cô đang nằm trong căn phòng ấy, anh thậm chí còn ngu ngốc hơn những gã ngu ngốc. Anh luôn miệng đặt ra những câu hỏi ngớ ngẩn cho đám người Thập Tam, khiến họ há hốc mồm vì quá sốc.
“Lúc sinh có đau như bị đạn xuyên vào người không?”
“Có cách nào để không cần đau đớn mà vẫn sinh con bình an?”
“Bây giờ có thể tạm hoãn sinh, đợi khi nào hồi phục sức khỏe rồi sinh tiếp?”.
Điều đáng cười nhất là đám người Thập Tam trước giờ chỉ biết chém giết, sao có thể trả lời những câu hỏi điên khùng này.
Thập Tam còn miêu tả, Tôn Diệc Quân lúc ấy đã trực chờ nước mắt, không ngừng tự chửi rủa bản thân là tên khốn, vì đã khiến cô phải mang thai đôi, chịu đựng đau đớn hơn người khác.
Đó chính là Tôn Diệc Quân, người vừa hùng hồn tuyên bố có thể tự lái xe khi nhận thông tin vợ sắp sinh con trong bệnh viện. Đúng là anh muốn tự lái, nhưng vừa cầm bô lăng đã luống cuống, chân đạp vào thắng xe, mà miệng thì chửi thề, vì sao nhấn ga rồi mà xe không chạy.
Sau thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Tôn Khả Thiên và cả bé con cũng được đẩy ra phòng ngoài.
Đứa bé không quấy khóc, chỉ nhắm mắt ngủ yên, an phận nằm cạnh Tôn Khả Thiên, như không muốn mẹ phải phiền lòng vì mình. Mặc dù đã trải qua nhiều lần siêu âm kiểm tra, không phát hiện bất thường từ trong bào thai, nhưng bọn họ đều rất căng thẳng, chờ đợi bé con trào đời.
Người rơi nước mắt trước không phải Đồng Lệ Giao, mà chính là Tôn Diệc Quân. So với lúc nhìn thấy Đồng Lệ Giao và hai đứa bé được đẩy ra ngoài, hiện tại Tôn Diệc Quân còn khóc nhiều hơn.
- Thôi được rồi, anh mà khóc nữa thì bé con sẽ cười anh đấy.
Đồng Lệ Giao lên tiếng nhắc nhở, Tôn Diệc Quân ngay lập tức quẹt ngang nước mắt, hùng hồn đe dọa.
- Nhóc dám cười bác à, sau này bác sẽ vứt nhóc vào trại huấn luyện của Thập Nhất.
Đồng Lệ Giao nhéo cho Tôn Diệc Quân một cái, rồi lại chăm chú nhìn vào gương mặt tựa thiên thần đang ngủ ngoan kia. Cô vô cùng xúc động khi thấy bé con của Khả Thiên khỏe mạnh, tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi phần nào. Khi ấy, chính cô là người đã ủng hộ Khả Thiên giữ lại bé con, cho dù có quá nhiều thứ nguy cơ bày ra trước mắt.
Tôn Khả Thiên khẽ chạm vào gò má phúng phính của đứa bé, rồi lại nhìn Tôn Diệc Quân và Đồng Lệ Giao, sau đó nặng nhọc cất lời.
- Sau này, xin hãy để bé con gọi anh là ba, gọi Giao Giao là mẹ.
Tôn Diệc Quân và Đồng Lệ Giao ngay lập tức hiểu ý của Tôn Khả Thiên. Để thân phận của bé con được giữ kín, tránh bị kẻ khác gièm pha và buông lời cay nghiệt, cô chỉ có thể đau đớn nhờ vả hai người họ, rồi âm thầm làm một người mẹ trong bóng tối, chỉ có cách đó mới giúp bé con được sống như những đứa trẻ bình thường khác.
Đồng Lệ Giao vuốt gọn những ngọn tóc rối trên mặt Tôn Khả Thiên, rồi cẩn thận chạm vào sống mũi cao thẳng tắp của bé con, khẽ cười.
- Đừng lo, chẳng phải mình đã nói với cậu rằng, dù có sai lầm hay tội lỗi gì, mình sẽ thay cậu gánh vác bằng nửa phần đời còn lại hay sao. Ngay từ giây phút ấy, mình đã hứa với lòng mình rằng, cho dù bé con của cậu có mang khiếm khuyết gì trên người, hoặc ốm đau bệnh tật triền miên, mình cũng sẽ chăm sóc, yêu thương nó như con đẻ. Tôn gia sẽ thay cậu che chở và bảo bọc đứa bé, Ái Ái và Bảo Bảo cũng rất vui khi có đứa em trai này.
Để bầu không khí bớt nặng nề hơn, Đồng Lệ Giao lại lôi Tôn Diệc Quân ra làm bia đỡ đạn.
- Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Ai có phúc được như anh, mới mấy tháng đã có hẳn 3 đứa con. Anh luôn hậm hực vì chuyện Khả Thiên tranh phần đặt tên cho con, bây giờ anh đã có vinh dự đó rồi đấy. Anh nhớ phải suy xét cho kỹ, nếu không sau này sẽ bị mấy đứa nhỏ khinh thường vì tài sơ học thiển, lúc ấy đừng nhờ em chủ trì công đạo.
Sau cơn mưa có thể là một ngày giông, sau cơn giông, biết đâu lại là ngày bão, nhưng cuối cùng ánh mặt trời vẫn sẽ chiếu rạng. Chỉ cần chuẩn bị cho mình một chiếc ô và kiên nhẫn chờ đợi, thì nhất định một ngày nào đó, những tia nắng sẽ hắt trên đỉnh đầu.
Tiếng ngón tay gõ "cộp cộp" theo nhịp điệu lên mặt bàn, từng luồng hơi thở lạnh lẽo tản mạn ra xung quanh, ám vào mọi ngóc ngách của căn phòng. Đã rất lâu rồi, nơi đây vắng bóng người đàn ông ma quỷ này, nay người ấy đã quay lại, so với lúc trước càng thêm lãnh khốc. Một tia sáng lọt qua khe hở giữ hai tấm rèm, phản chiếu lại bạc môi cong và nụ cười ẩn ý.
- Chuẩn bị giấy tờ khởi kiện nhà thiết kế Jenny Ton.