Lưu Họa Y ăn sáng xong thì đến trường ngay.
Hạ Vân Linh lớn hơn cô hai tuổi, học đại học năm tư, không cần phải đến trường, gia đình cô ta có điều kiện nên cô ta cũng không cần gấp gáp tìm việc làm.
"Chú Hiểu, pha cho tôi một ly hồng trà. Đừng bỏ đường" Hạ Vân Linh khoác một chiếc áo Burberry kiểu mới, chiếc váy ngắn màu đen vừa vặn để lộ đôi chân thon dài của cô ta.
Chú Hiểu nhìn cô ta một cái, không phản ứng gì, tiếp tục chăm sóc chậu hoa trong phòng.
Cậu chủ còn chưa nói chuyện cao ngạo với mình như vậy, cô ta nghĩ cô ta là ai? Cô ta nghĩ mình đã là chủ nhân nhà họ Lâm này rồi à?
Hạ Vân Linh thấy Chủ Hiểu không phản ứng gì, cô ta sải bước tới hét: "Chú Hiểu, chú không nghe thấy sao? Tôi nói chú pha cho tôi một ly trà."
Chú Hiểu dừng lại một chút, quay đầu, ông bình thản nói, "Cô Hạ gọi sai người rồi, người giúp việc ở bên kia."
Hạ Vân Linh cười nhạt, ngồi lên ghế sô pha, "Hình như Chú Hiểu không thích tôi?"
Chú Hiểu khẽ mỉm cười, " Cô Hạ là khách cậu chủ mời về nhà, sao tôi dám vô lễ."
Sắc mặt Hạ Vân Linh thay đổi, nói cô ta là khách Lâm Thành Nhân đưa về. Mấy lời này, không phải ý muốn nói, cô không phải là nữ chủ nhân của nhà họ Lâm, tại sao tôi phải nghe lời cô sao?
"Người đâu. Mau pha cho cô Hạ một ly trà." Chú Hiểu kêu to rồi nhìn Hạ
Vân Linh một cái.
Hạ Vân Linh giận dữ thở hồng hộc.
Toàn bộ nhà họ Lâm không một ai xem cô là nữ chủ nhân. Tất cả đều bảo vệ Lưu Họa Y.
Nếu cô ta không đuổi cổ Lưu Họa Y ra ngoài, e là sẽ không bao giờ ngồi lên vị trí của mợ chủ nhà họ Lâm được.
này.
Hạ Vân Linh tức giận nhìn bóng lưng đang rời đi của Chú Hiểu.
Chú Hiểu lắc đầu, không hiểu vì sao cậu chủ lại nhìn trúng người phụ nữ
Ban ngày cậu chủ không ở nhà, nên không biết tình nết của cô ta, nhưng ông thì biết rất rõ.
Người làm ở đây đều than thở, người phụ nữ này tự nghĩ mình là nữ chủ nhân, cô ta luôn thẳng thừng sai bảo bọn họ, còn có mấy người đã bị cô ta mắng. Nhưng vì vẫn chưa rõ thái độ của cậu chủ nên không ai dám cãi lại, đành phải âm thầm chịu đựng.
Chú Hiểu cũng không biết phải làm gì, mợ chủ là người không thích tranh giành, không thể đấu lại người phụ nữ mưu mô này.
Buổi tối Lâm Thành Nhân về đến nhà, anh không nhìn thấy Hạ Vân Linh ở phòng khách. Anh cau mày, bình thường Vân Linh luôn ở phòng khách chờ anh về ăn cơm mà? Sao hôm nay lại không thấy?
Anh cởi áo khoác ra, sải bước vào phòng.
Vừa đẩy cửa ra đã thấy Hạ Vân Linh đang đưa lưng về phía mình, cô ta thấy anh trở về thì vội vàng lau mặt.
Hốc mắt đỏ ửng thể hiện rõ cô ta vừa khóc xong.
"Làm sao thế?"
Lâm Thành Nhân bước về trước, đưa tay lau nước mắt cho cô ta.
thôi."
Hạ Vân Linh cười một tiếng: " Không có gì, là do em nhớ anh quá
Lâm Thành Nhân không tin, anh luồn tay qua ôm cô vào ngực, "Em nói cho anh nghe xem nào, làm sao thế?"
"Thật sự không sao mà, chỉ là em nhớ nhà, nhớ ba... " Cô ta tựa vào vai
anh, nước mắt tuôn rơi.
"Nhớ nhà? Vân Linh à, có phải có ai ức hiếp em không?"
Anh vừa dứt lời, Hạ Vân Linh lại càng khóc to hơn.
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Em nói đi, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?" Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
"Thành Nhân, em chỉ là muốn biết trong lòng anh, em ở có vị trí thế
nào? Em không cần địa vị gì hết, chỉ cần ở bên anh thế này là được rồi, nhưng em muốn biết..."
Nghe cô ta nói đến đây, Lâm Thành Nhân đã hiểu rõ. Chắc chắn là có
người nói gì đó.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta, " Trong lòng anh, em có một vị trí rất quan
trọng. Anh là người đàn ông đầu tiên của em, sao có thể không trân trọng em được chứ?"
Hiếm khi nghe được mấy lời ngon ngọt, Hạ Vân Linh bật cười.
"Bây giờ nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?"
"Thật ra cũng không có gì, không quan trọng. Là do em tự nghĩ nhiều thôi. Người khác nói gì em cũng không quan tâm, chỉ cần anh yêu em là được rồi."
Người khác?
Lâm Thành Nhân im lặng. Chắc chắn là những người khác không dám nói năng linh tinh, e rằng người khác này, chỉ có Chú Hiểu...
Hai mắt Lâm Thành Nhân híp lại, anh vỗ nhẹ vào lưng cô ta một cái, " Đi thôi, xuống ăn cơm."
lăm.
Lâm Thành Nhân kéo Hạ Vân Linh xuống lầu, sắc mặt anh không tốt
Chú Hiểu nhìn thấy anh như vậy, ông thầm than, xem ra, cái nhà này sắp thay đổi rồi.
"Cậu chủ, cậu muốn dọn cơm chưa?"
"Dọn đi."
"Nhưng mà mợ chủ vẫn chưa trở về."Chú Hiểu nhìn Hạ Vân Linh rồi nói với Lâm Thành Nhân.
"Cô ta làm chủ ngôi nhà này từ khi nào thế? Chú Hiểu à, có phải Lưu Họa Y không trở về, thì chúng ta không được ăn cơm đúng không?" Lâm Thành Nhân gắn giọng.
Sắc mặt của Chú Hiểu biến đổi, ông cúi đầu, "Không phải. Tôi đi chuẩn bị ngay đây."
Hạ Vân Linh đắc ý nhìn ông, cô ta kéo Lâm Thành Nhân ngồi xuống. Muốn đấu với tôi à?
Lâm Thành Nhân nhìn Hạ Vân Linh, trong lòng có một suy nghĩ sâu
ха.
Không phải anh không biết những suy nghĩ của Hạ Vân Linh. Có điều anh cảm thấy áy náy với cô ta, anh không thể cho cô ta một địa vị đàng hoàng trong mắt mọi người, nên anh mới dung túng cô ta như thế.
Chỉ cần cô ta không quá đáng, anh sẽ luôn châm chước cho cô ta.
"Chú Hiểu, chú lấy cho cô Hạ một chén canh." Lâm Thành Nhân vừa uống canh vừa nói.
Chú Hiểu sững người, rồi gượng gạo gật đầu.
Ông biết rõ, chắc chắn là Hạ Vân Linh đã thủ thỉ bên tai cậu chủ, bây giờ cậu chủ đang ra tay với ông để trút giận cho Hạ Vân Linh.
Chú Hiểu lắc đầu bất lực.
Bưng chén canh đến trước mặt Hạ Vân Linh, ông nói: "Cô Hạ, mời dùng."
Hạ Vân Linh đắc ý, nhìn ông rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn Chú Hiểu." "Anh ăn no rồi, em ăn đi." Lâm Thành Nhân nhìn Hạ Vân Linh, sau đó quay đầu nhìn Chú Hiểu, "Chú Hiểu, chú đi lên đây, tôi có một số chuyện muốn nói với chú."
Vào đến phòng làm việc vủa Lâm Thành Nhân, Chú Hiểu tiện tay đóng cửa lại.
"Cậu chủ."
"Chú Hiểu, từ nhỏ đến lớn chú đều ở bên cạnh tôi, tính cách tôi ra sao chủ là người hiểu rõ nhất."
"Cô ấy không phải là loại đàn bà tôi chơi bời ở bên ngoài, đối với tôi, cô ấy rất đặc biệt. Chú Hiểu, chú có hiểu không? Lần đầu của cô ấy đã thuộc về tôi, tôi cũng phải trân trọng cô ấy."
"Nhưng mà cậu chủ, cô ta căn bản chỉ nhìn trúng vẻ hào nhoáng của
cậu mà thôi."
"Tôi hiểu rất rõ cô ấy là người thế nào, phụ nữ mà, ham phú quý cũng là bình thường, chỉ cần cô ấy không quá đáng, tôi có thể tha thứ cho cô ấy. Chú Hiểu, chú hiểu ý của tôi chứ?"
"Căn nhà này sẽ không có mợ Lâm thứ hai, nhưng không ai được phép làm nhục cô ấy."
Chú Hiểu căng thẳng, gật đầu, "Vâng, cậu chủ, tôi hiểu rồi."
Lâm Thành Nhân phất phất tay, Chú Hiểu mở cửa đi ra ngoài.
Tâm trạng của ông tệ vô cùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!