Lưu Họa Y sửng sốt, nhớ lại lúc anh bắt cô hái rau. "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm?”
"Dựa vào việc cô là người phụ nữ tôi mua về. Cô Lưu a, lý do này phù hợp chứ?"
Lâm Thành Nhân híp mắt lại rồi nói tiếp: "Đừng quên trước đây cha cô bước vào thế nào rồi rời đi ra sao." Lưu Họa Y căm phẫn nhìn anh chằm chằm.
Tên khốn Lâm Thành Nhân này. Ngoài việc uy hiếp cô ra anh ta còn có thể làm gì được nữa.
Cô thở dài một hơi. Quên đi. Phụ nữ tốt không thèm so đo với kẻ hèn hạ.
Hơn nữa Vân Linh vẫn còn ở bên cạnh anh ta, mình chọc giận anh ta thì không sao, nhưng còn Vân Linh, không thể để cậu ấy bị tổn thương.
Vết xe đổ của cha cô vẫn còn đó, cô không thể khiến Vân Linh gặp chuyện chỉ vì mình được.
Lưu Họa Y suy nghĩ một lát rồi vươn tay lấy dao nữa. Lương Minh Thành nắm lấy tay cô, cau mày hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Lưu Họa Y đáp, "Không phải anh ấy bảo tôi cắt thịt giúp anh ấy sao? Tôi cắt thịt cho anh ấy."
Lương Minh Thành sửng sốt nhìn gương mặt bình thản của cô. Tựa như chuyện này đã trở thành thói quen của cô vậy...
Thói quen...
Lương Minh Thành nhìn Lưu Họa Y khéo léo cầm lấy chiếc đĩa trên bàn, cắt từng miếng thịt bò rồi lại đưa cho anh ta. Động tác uyển chuyển thành thạo, gương mặt thản nhiên như mặt nước, tĩnh lặng không một gợn sóng.
Bàn tay của Lương Minh Thành siết chặt.
Lẽ nào bình thường tên Lâm Thành Nhân này vẫn luôn đối xử với cô như vậy sao?
The wrong ficu...
Anh ta có biết người phụ nữ mà anh ta không thèm để tâm đến lại là người mà người khác ngày nhớ đêm mong hay không.
Trong lòng Hạ Vân Linh vui như mở hội, nhưng ngoài mặt cô ta lại tỏ vẻ thương tiếc người bạn thân của mình. Lưu Họa Y ra sức cắt thịt, nhát dao sau lại mạnh hơn nhát dao trước.
Tôi chém chết anh. Chém chết anh. Tên khốn nạn Lâm Thành Nhân. Đồ khốn khiếp. Ngu xuẩn. Đầu heo... Hạ Vân Linh bỗng nảy ra một suy nghĩ.
"Thành Nhân..." Cô ta thỏ thẻ nói.
Lâm Thành Nhân đưa mắt nhìn cô ta, sau đó bỗng nhiên mỉm cười: "Sao vậy, em cũng không thể cắt bít tết đúng không?"
đi."
"Không...”
"Cô Lưu à, làm phiền cô cắt thịt giúp bạn gái tôi luôn
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, kiểu làm nhục ngang nhiên thế này quá đáng lắm rồi.
Cắt cho anh ta rồi, anh ta còn muốn cắt cho người khác.
Mặt Lương Minh Thành đỏ lựng lên, còn chưa kịp định bước tới thì đã nghe thấy Lưu Họa Y cúi đầu nói:
"Được."
Anh kinh ngạc nhìn cô, bước chân khựng lại.
Mặc dù hiện giờ Lưu Họa Y không phải là cô chủ giàu có gì nhưng không phải cô cũng từng là con gái một gia đình danh giá sao? Từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, có đã bao giờ phải cúi mình hầu hạ người khác.
Trong lòng Lưu Họa Y chua xót.
Hai chữ "Bạn gái" còn được nhấn mạnh nữa. Cứ như sợ người khác không biết vậy.
Thế còn cô thì sao. Rõ ràng cô mới là người vợ hợp pháp của anh cơ mà.
Đúng là nực cười. Chồng bắt vợ phải cắt bít tết cho người thứ ba.
Mặc dù Lưu Họa Y biết Hạ Vân Linh cũng vì bất đắc dĩ mới phải ở bên cạnh Lâm Thành Nhân, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Tay cô run run bưng lấy chiếc đĩa trước mặt Vân Linh,
rồi từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Hạ Vân Linh tỏ vẻ không chịu nổi nữa, cố gắng nói giúp cô: "Thành Nhân à, không cần...
"Im miệng." Lâm Thành Nhân hét lên, Hạ Vân Linh lập tức dừng lại.
Đôi mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý, ánh mắt ấy đã bị Lương Minh Thành thấy rõ.
Anh hiểu rồi. Tất cả chuyện này đều là do người phụ nữ kia bày ra.
Mỗi lần cô ta mở miệng là Lưu Họa Y đều bị sỉ nhục.
Nhìn Lưu Họa Y ngoan ngoãn cắt bít tết cho mình, Hạ Vân Linh vui đến mức suýt thì bay bổng cả người.
Này thì đắc ý. Này thì ra oai với tôi.
Bây giờ gió đổi chiều rồi, cuối cùng cũng chuyển hướng về phía mình.
Hạ Vân Linh mừng thầm, cô ta nhìn Lưu Họa Y rồi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Giữ Lưu Họa Y lại rồi từ từ dằn vặt cô ta. Để cô ta nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của mình và Lâm Thành Nhân. Để cho cô ta đau khổ.
"Đã cắt xong rồi, anh ăn đi." Cô buông dao nĩa trong tay ra, đứng dậy lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Thông. "Đứng lại." Anh quát.
"Tôi đồng ý cho cô đi rồi à?"
Site Ring co...
Lưu Họa Y siết chặt tay, "Anh còn muốn thế nào nữa?"
"Đàn cho tôi một bài."
"Cái gì?"
"Không nghe hiểu tiếng người sao?" Lâm Thành Nhân nhíu mày.
Lưu Họa Y cười nhạt: "Tôi nghe không hiểu tiếng của anh."
Lâm Thành Nhân cũng không tức giận, chỉ nhìn cô rồi nói, "Nghe nói gần đây ba cô sống rất tốt, ngày nào cũng đánh cờ thưởng trà...
Anh nói giữa chừng rồi ngừng lại, sắc mặt của Lưu Họa Y lập tức tái nhợt.
Sao anh ta biết được chuyện của ba? Anh ta theo dõi ông ấy sao?
"Có đàn hay không?" Anh nhướng mày.
Lưu Họa Y sợ hãi. Bờ môi run run: "Tôi đàn..."
Cô sợ anh mà tức lên thì sẽ không tha cho ba.
Lâm Thành Nhân cười thầm, anh rất thích nhìn dáng vẻ cô hận không thể giết được anh nhưng lại không dám làm gì.
Nếu ánh mắt kia mà có thể giết người thì e là anh đã chết mấy ngàn lần rồi.
Lâm Thành Nhân khẽ nhếch môi. Lưu Họa Y à, cảm giác phải nhẫn nhịn chịu nhục trước mặt người mình thích thế nào?
Anh liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Lương Minh Thành, đôi mắt khẽ động.
Thích Lưu Họa Y sao? Vậy thì để cậu nhìn xem người phụ nữ mà cậu thích rốt cuộc là loại người như thế nào. Lâm Thành Nhân từ từ nhắm hai mắt, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt quan tâm mà Lương Minh Thành dành cho cô nữa.
Trong lòng anh rất bực bội.
Tiếng đàn du dương cất lên, lúc này dáng vẻ ưu nhã của Lưu Họa Y mới được thể hiện rõ nét nhất.
Hạ Vân Linh cũng từng học dương cầm nhưng luôn không bằng Lưu Họa Y. Những ngón tay uyển chuyển và dáng vẻ tao nhã vô cùng tự nhiên của cô khiến cô ta ghen ti.
Lâm Thành Nhân nhìn cô đăm đăm.
Anh chưa bao giờ thấy cô rạng rõ đến vậy.
Nhưng có điều khi nghĩ tới chuyện có vô số người đàn ông đã nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này của cô, anh lại tức giận.
Người phụ nữ này quên mất mình đã kết hôn rồi nhi?
"Đủ rồi." Anh càng nghĩ càng tức giận.
"Sau này không được chạm vào đàn dương cầm nữa.” Anh nghiến răng nghiến lợi, như thể việc cô chơi đàn là
đang phạm tội lớn.
"Tại sao?" Lưu Họa Y khó chịu hỏi.
"Mất mặt."
"Từ nay về sau, cô còn dám động vào đàn nữa tôi sẽ chặt đứt tay cô."
Lưu Họa Y tức đến mức đỏ bừng mặt. Hai hàng lệ chảy xuống.
Lưu Họa Y sửng sốt, nhớ lại lúc anh bắt cô hái rau. "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm?”
"Dựa vào việc cô là người phụ nữ tôi mua về. Cô Lưu a, lý do này phù hợp chứ?"
Lâm Thành Nhân híp mắt lại rồi nói tiếp: "Đừng quên trước đây cha cô bước vào thế nào rồi rời đi ra sao." Lưu Họa Y căm phẫn nhìn anh chằm chằm.
Tên khốn Lâm Thành Nhân này. Ngoài việc uy hiếp cô ra anh ta còn có thể làm gì được nữa.
Cô thở dài một hơi. Quên đi. Phụ nữ tốt không thèm so đo với kẻ hèn hạ.
Hơn nữa Vân Linh vẫn còn ở bên cạnh anh ta, mình chọc giận anh ta thì không sao, nhưng còn Vân Linh, không thể để cậu ấy bị tổn thương.
Vết xe đổ của cha cô vẫn còn đó, cô không thể khiến Vân Linh gặp chuyện chỉ vì mình được.
Lưu Họa Y suy nghĩ một lát rồi vươn tay lấy dao nữa. Lương Minh Thành nắm lấy tay cô, cau mày hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Lưu Họa Y đáp, "Không phải anh ấy bảo tôi cắt thịt giúp anh ấy sao? Tôi cắt thịt cho anh ấy."
Lương Minh Thành sửng sốt nhìn gương mặt bình thản của cô. Tựa như chuyện này đã trở thành thói quen của cô vậy...
Thói quen...
Lương Minh Thành nhìn Lưu Họa Y khéo léo cầm lấy chiếc đĩa trên bàn, cắt từng miếng thịt bò rồi lại đưa cho anh ta. Động tác uyển chuyển thành thạo, gương mặt thản nhiên như mặt nước, tĩnh lặng không một gợn sóng.
Bàn tay của Lương Minh Thành siết chặt.
Lẽ nào bình thường tên Lâm Thành Nhân này vẫn luôn đối xử với cô như vậy sao?
The wrong ficu...
Anh ta có biết người phụ nữ mà anh ta không thèm để tâm đến lại là người mà người khác ngày nhớ đêm mong hay không.
Trong lòng Hạ Vân Linh vui như mở hội, nhưng ngoài mặt cô ta lại tỏ vẻ thương tiếc người bạn thân của mình. Lưu Họa Y ra sức cắt thịt, nhát dao sau lại mạnh hơn nhát dao trước.
Tôi chém chết anh. Chém chết anh. Tên khốn nạn Lâm Thành Nhân. Đồ khốn khiếp. Ngu xuẩn. Đầu heo... Hạ Vân Linh bỗng nảy ra một suy nghĩ.
"Thành Nhân..." Cô ta thỏ thẻ nói.
Lâm Thành Nhân đưa mắt nhìn cô ta, sau đó bỗng nhiên mỉm cười: "Sao vậy, em cũng không thể cắt bít tết đúng không?"
đi."
"Không...”
"Cô Lưu à, làm phiền cô cắt thịt giúp bạn gái tôi luôn
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, kiểu làm nhục ngang nhiên thế này quá đáng lắm rồi.
Cắt cho anh ta rồi, anh ta còn muốn cắt cho người khác.
Mặt Lương Minh Thành đỏ lựng lên, còn chưa kịp định bước tới thì đã nghe thấy Lưu Họa Y cúi đầu nói:
"Được."
Anh kinh ngạc nhìn cô, bước chân khựng lại.
Mặc dù hiện giờ Lưu Họa Y không phải là cô chủ giàu có gì nhưng không phải cô cũng từng là con gái một gia đình danh giá sao? Từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, có đã bao giờ phải cúi mình hầu hạ người khác.
Trong lòng Lưu Họa Y chua xót.
Hai chữ "Bạn gái" còn được nhấn mạnh nữa. Cứ như sợ người khác không biết vậy.
Thế còn cô thì sao. Rõ ràng cô mới là người vợ hợp pháp của anh cơ mà.
Đúng là nực cười. Chồng bắt vợ phải cắt bít tết cho người thứ ba.
Mặc dù Lưu Họa Y biết Hạ Vân Linh cũng vì bất đắc dĩ mới phải ở bên cạnh Lâm Thành Nhân, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Tay cô run run bưng lấy chiếc đĩa trước mặt Vân Linh,
rồi từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống.
Hạ Vân Linh tỏ vẻ không chịu nổi nữa, cố gắng nói giúp cô: "Thành Nhân à, không cần...
"Im miệng." Lâm Thành Nhân hét lên, Hạ Vân Linh lập tức dừng lại.
Đôi mắt cô ta lóe lên vẻ đắc ý, ánh mắt ấy đã bị Lương Minh Thành thấy rõ.
Anh hiểu rồi. Tất cả chuyện này đều là do người phụ nữ kia bày ra.
Mỗi lần cô ta mở miệng là Lưu Họa Y đều bị sỉ nhục.
Nhìn Lưu Họa Y ngoan ngoãn cắt bít tết cho mình, Hạ Vân Linh vui đến mức suýt thì bay bổng cả người.
Này thì đắc ý. Này thì ra oai với tôi.
Bây giờ gió đổi chiều rồi, cuối cùng cũng chuyển hướng về phía mình.
Hạ Vân Linh mừng thầm, cô ta nhìn Lưu Họa Y rồi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
Giữ Lưu Họa Y lại rồi từ từ dằn vặt cô ta. Để cô ta nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của mình và Lâm Thành Nhân. Để cho cô ta đau khổ.
"Đã cắt xong rồi, anh ăn đi." Cô buông dao nĩa trong tay ra, đứng dậy lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Thông. "Đứng lại." Anh quát.
"Tôi đồng ý cho cô đi rồi à?"
Site Ring co...
Lưu Họa Y siết chặt tay, "Anh còn muốn thế nào nữa?"
"Đàn cho tôi một bài."
"Cái gì?"
"Không nghe hiểu tiếng người sao?" Lâm Thành Nhân nhíu mày.
Lưu Họa Y cười nhạt: "Tôi nghe không hiểu tiếng của anh."
Lâm Thành Nhân cũng không tức giận, chỉ nhìn cô rồi nói, "Nghe nói gần đây ba cô sống rất tốt, ngày nào cũng đánh cờ thưởng trà...
Anh nói giữa chừng rồi ngừng lại, sắc mặt của Lưu Họa Y lập tức tái nhợt.
Sao anh ta biết được chuyện của ba? Anh ta theo dõi ông ấy sao?
"Có đàn hay không?" Anh nhướng mày.
Lưu Họa Y sợ hãi. Bờ môi run run: "Tôi đàn..."
Cô sợ anh mà tức lên thì sẽ không tha cho ba.
Lâm Thành Nhân cười thầm, anh rất thích nhìn dáng vẻ cô hận không thể giết được anh nhưng lại không dám làm gì.
Nếu ánh mắt kia mà có thể giết người thì e là anh đã chết mấy ngàn lần rồi.
Lâm Thành Nhân khẽ nhếch môi. Lưu Họa Y à, cảm giác phải nhẫn nhịn chịu nhục trước mặt người mình thích thế nào?
Anh liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Lương Minh Thành, đôi mắt khẽ động.
Thích Lưu Họa Y sao? Vậy thì để cậu nhìn xem người phụ nữ mà cậu thích rốt cuộc là loại người như thế nào. Lâm Thành Nhân từ từ nhắm hai mắt, anh không muốn nhìn thấy ánh mắt quan tâm mà Lương Minh Thành dành cho cô nữa.
Trong lòng anh rất bực bội.
Tiếng đàn du dương cất lên, lúc này dáng vẻ ưu nhã của Lưu Họa Y mới được thể hiện rõ nét nhất.
Hạ Vân Linh cũng từng học dương cầm nhưng luôn không bằng Lưu Họa Y. Những ngón tay uyển chuyển và dáng vẻ tao nhã vô cùng tự nhiên của cô khiến cô ta ghen ti.
Lâm Thành Nhân nhìn cô đăm đăm.
Anh chưa bao giờ thấy cô rạng rõ đến vậy.
Nhưng có điều khi nghĩ tới chuyện có vô số người đàn ông đã nhìn thấy hình ảnh xinh đẹp này của cô, anh lại tức giận.
Người phụ nữ này quên mất mình đã kết hôn rồi nhi?
"Đủ rồi." Anh càng nghĩ càng tức giận.
"Sau này không được chạm vào đàn dương cầm nữa.” Anh nghiến răng nghiến lợi, như thể việc cô chơi đàn là
đang phạm tội lớn.
"Tại sao?" Lưu Họa Y khó chịu hỏi.
"Mất mặt."
"Từ nay về sau, cô còn dám động vào đàn nữa tôi sẽ chặt đứt tay cô."
Lưu Họa Y tức đến mức đỏ bừng mặt. Hai hàng lệ chảy xuống.