Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

Lương Minh Thành không trả lời, anh ta cười khế, "Công chúa, xin mời.” 

Lưu Họa Y khoác tay anh ta bước vào nhà hàng, cùng lúc đó, Lâm Thành Nhân và Hạ Vân Linh cũng tới nơi. Lâm Thành Nhân vừa quay người đã nhìn thấy Lưu Họa Y trong bộ đầm ống dài màu đỏ thẫm. 

Tại sao cô ta lại ở đây? 

Ánh mắt anh tối đi. Không thể không thừa nhận, ả đàn bà này rất có năng khiếu câu dẫn đàn ông. Vết thương chưa khỏi hẳn, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch yếu ớt, vậy mà bộ đầm màu đỏ sậm kia lại tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ta, thật chói mắt. 

Vóc dáng xinh đẹp của cô hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt 

của người đi đường. Lâm Thành Nhân khó chịu, mắng thầm, đô đàn bà đáng chết. 

Sao ả không ở nhà? Sao lại ăn mặc hở hang như thế rồi chạy đến đây? Lại còn khoác tay gã đàn ông kia nữa. hôm trước vừa quyến rũ Thành Công, thì hôm sau đã ve vãn thằng khác. Đúng là một ả đàn bà lẳng lơ. 

sao? 

Đây còn không phải là đang công khai cắm sừng anh 

Càng nghĩ, Lâm Thành Nhân càng tức giận. 

Hạ Vân Linh xuống xe, nhìn theo ánh mắt của Lâm Thành Nhân, nhếch môi một chút. 

Cô ta giả vờ không nhìn thấy gì, khoác lấy tay Lâm Thành Nhân, nũng nịu: "Thành Nhân, đi thôi." 

Lâm Thành Nhân cau mày, "Chúng ta đến nhà hàng khác đi." 

"Tại sao?" Hạ Vân Linh bĩu môi, tỏ vẻ không muốn. Tại sao phải đổi? Mục đích tôi đưa anh tới đây là để chứng kiến khung cảnh kia. 

"Em không chịu đâu. Anh nói sẽ đưa em tới đây mà.” Hạ Vân Linh vừa nói vừa kéo Lâm Thành Nhân vào trong. 

Mặc dù Lâm Thành Nhân cau mày, nhưng anh không cản cô ta, mặc cho Hạ Vân Linh kéo mình đi. 

Anh cũng muốn xem, rốt cuộc Lưu Họa Y đang muốn làm gì. 

Hai người đi tới cửa nhà hàng, nhìn thấy giấy thông báo của Lương Minh Thành, Lâm Thành Nhân cau mày. 

Lâm Thành Nhân đẩy cửa vào, nhìn thấy Lưu Họa Y đang dịu dàng kéo váy, một tay đặt trên ngực, cô nhẹ nhàng cúi người, động tác vừa thanh nhã vừa quyến rũ. Cô ngồi trước dương cầm, đặt ngón tay lên những phím đàn trắng đen xen nhau, rồi nâng tay lên, những ngón tay thon dài nhanh chóng bay nhảy. 

Tại sao anh không biết cô đánh đàn giỏi như vậy? Hơn nữa... Còn thật xinh đẹp. 

Lâm Thành Nhân mím chặt môi, đứng ở cửa, chăm chú nhìn Lưu Họa Y. 

Hạ Vân Linh thấy Lâm Thành Nhân nhìn Lưu Họa Y không dời mắt, cô ta âm thầm tức tối. 

Cô ta đưa anh đến đây đâu phải để xem Lưu Họa Y biểu diễn. 

Hạ Vân Linh liếc mắt nhìn Lâm Thành Nhân, nhẹ giọng nói: "Ôi, đó không phải là Họa Y sao? Sao cậu ấy lại ở đây? Cậu ấy nói đi dạo phố với bạn cơ mà?" 

Lâm Thành Nhân dỏng tai lên nghe, rồi quay đầu nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ khó hiểu của Hạ Vân Linh. "Em vừa nói gì?" 

 

"Hở? À không, không có gì." Cô ta sửng sốt. 

 

"Vân Linh." Lâm Thành Nhân nhìn cô ta, giọng nói trầm xuống. 

Hạ Vân Linh cúi đầu, lí nhí nói: "Em nói là... Họa Y có nói với em là cậu ấy đi dạo phố với bạn, đến tối sẽ quay về. Mà sao bây giờ lại ở đây..." 

Lời nói vừa dứt, gương mặt của Lâm Thành Nhân lập 

tức sầm lại, cực kỳ khó coi. 

Đi dạo phố? Mà giờ lại ở trong lòng người đàn ông khác? Hừ...Lưu Họa Y... Cô diễn giỏi lắm. 

Lương Minh Thành mỉm cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn Lưu Họa Y say đắm, dáng vẻ đó của anh ta đã bị Lâm Thành Nhân nhìn thấy hết. 

Ánh mắt của Lâm Thành Nhân càng lúc càng lạnh, cách anh nhìn Lưu Họa Y cũng càng lúc càng tàn nhẫn. 

Hạ Vân Linh đang vô cùng đắc ý nhưng ngoài mặt lại giả vờ sợ hãi, "Thành Nhân à, hôm nay bọn họ không mở cửa, hay là chúng ta đi thôi.” 

"Chỉ cần em muốn, anh hoàn toàn có thể đưa em vào." Anh quay đầu lại nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm vào bên trong. 

Lưu Họa Y đúng là một ả đàn bà lẳng lơ. Đi đến đâu cũng quyến rũ đàn ông. 

 

Giờ ngay cả Lương Minh Thành cũng bị cô ta câu dẫn rồi.

Cả người Lâm Thành Nhân hừng hực lửa giận, khiến cho những người bên cạnh hoảng sợ lui về phía sau mấy bước. 

Bản nhạc đầu tiên kết thúc. 

"Bộp bộp bộp." Bỗng nhiên một tiếng vỗ tay vang lên giữa căn phòng đang yên tĩnh. 

Tất cả quay đầu nhìn lại. 

Lưu Họa Y và Lương Minh Thành đều sửng sốt.Lâm Thành Nhân? Tại sao... anh ta lại tới đây? 

Lưu Họa Y ngẩn người nhìn Hạ Vân Linh đang đứng phía sau anh. Tình huống này thật quen thuộc. 

Cô mím chặt môi, lại muốn diễn trò cũ à? 

Lương Minh Thành hơi nhúc nhích, nhưng rồi anh ta lại thấy Lâm Thành Nhân kéo tay Hạ Vân Linh, chọn một vị trí mà ngồi xuống. 

Lương Minh Thành nhíu chặt đôi lông mày, Lưu Họa Y hoảng sợ, cô liên tục đàn sai mấy hợp âm. 

Bầu không khí càng lúc càng bất thường, Lương Minh Thành củi đầu trầm tư một lúc, sau đó nháy mắt với Lưu Họa Y, Lưu Họa Y hiếu ý của anh ta, cô ngừng chơi đàn. Lương Mình Thành liếc mắt nhìn chằm chằm Lâm Thành Nhân, sau đó quay người về phía đám đông, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi các vị, tôi nghĩ buổi biểu diễn ngày hôm nay có lẽ sẽ phải kết thúc sớm rồi.” 

Những người ở đây đều là nhân vật có địa vị trong xã hội, ai cũng nhạy bén như hồ ly, từ lúc Lâm Thành Nhân bước vào, bọn họ đã phát hiện bầu không khí có gì đó không ổn, bây giờ Lương Minh Thành lại chủ động tạo đường lui, sao bọn họ có thể ngồi im được. 

Đám đông dần tản đi. 

Chỉ còn lại bốn người im lặng nhìn nhau, ánh mắt như tóe ra lửa. 

Hạ Vân Linh đưa mắt nhìn Lưu Họa Y, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu một cái rồi kéo tay Lâm Thành Nhân nói: "Thành Nhân, không phải anh đưa em tới ăn tối hay sao?" 

"..." Lưu Họa Y nghe thấy lời nhắc nhở của cô ta, chiếc mũi nhỏ xinh khịt một cái. 

Tại sao lại thế này? Tại sao Lâm Thành Nhân biết cô ở đây? Chuyện này là có sắp xếp hay chỉ là trùng hợp? Chẳng lẽ là Chú Hiểu nói sao? 

Không thể... Chú Hiểu không phải là người lắm lời như vậy... 

Lưu Họa Y suy nghĩ. 

Lương Minh Thành đứng bên cạnh nhìn Hạ Vân Linh mà cười khẩy một tiếng, chỉ có những người ngây thơ như Lưu Họa Y mới cho rằng chuyện này là trùng hợp. 

"Thành thật xin lỗi, hôm nay nhà hàng không mở cửa, hai vị vui lòng về cho. 

Dù Hạ Vân Linh có ngốc thế nào thì cũng biết Lương Minh Thành đang nhắm vào cô ta. 

Cô ta cúi đầu, bàn tay đang bám vào người Lâm Thành Nhân từ từ nằm chặt lại. 

Lâm Thành Nhân vỗ về cô ta, ánh mắt lạnh thấu 

xương nhìn thẳng về phía Lương Minh Thành, "Lương Minh Thành, lần đầu tiên tôi tới chỗ cậu dùng bữa mà khó khăn như thế sao?"

Lương Minh Thành không trả lời, anh ta cười khế, "Công chúa, xin mời.” 

Lưu Họa Y khoác tay anh ta bước vào nhà hàng, cùng lúc đó, Lâm Thành Nhân và Hạ Vân Linh cũng tới nơi. Lâm Thành Nhân vừa quay người đã nhìn thấy Lưu Họa Y trong bộ đầm ống dài màu đỏ thẫm. 

Tại sao cô ta lại ở đây? 

Ánh mắt anh tối đi. Không thể không thừa nhận, ả đàn bà này rất có năng khiếu câu dẫn đàn ông. Vết thương chưa khỏi hẳn, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch yếu ớt, vậy mà bộ đầm màu đỏ sậm kia lại tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ta, thật chói mắt. 

Vóc dáng xinh đẹp của cô hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt 

của người đi đường. Lâm Thành Nhân khó chịu, mắng thầm, đô đàn bà đáng chết. 

Sao ả không ở nhà? Sao lại ăn mặc hở hang như thế rồi chạy đến đây? Lại còn khoác tay gã đàn ông kia nữa. hôm trước vừa quyến rũ Thành Công, thì hôm sau đã ve vãn thằng khác. Đúng là một ả đàn bà lẳng lơ. 

sao? 

Đây còn không phải là đang công khai cắm sừng anh 

Càng nghĩ, Lâm Thành Nhân càng tức giận. 

Hạ Vân Linh xuống xe, nhìn theo ánh mắt của Lâm Thành Nhân, nhếch môi một chút. 

Cô ta giả vờ không nhìn thấy gì, khoác lấy tay Lâm Thành Nhân, nũng nịu: "Thành Nhân, đi thôi." 

Lâm Thành Nhân cau mày, "Chúng ta đến nhà hàng khác đi." 

"Tại sao?" Hạ Vân Linh bĩu môi, tỏ vẻ không muốn. Tại sao phải đổi? Mục đích tôi đưa anh tới đây là để chứng kiến khung cảnh kia. 

"Em không chịu đâu. Anh nói sẽ đưa em tới đây mà.” Hạ Vân Linh vừa nói vừa kéo Lâm Thành Nhân vào trong. 

Mặc dù Lâm Thành Nhân cau mày, nhưng anh không cản cô ta, mặc cho Hạ Vân Linh kéo mình đi. 

Anh cũng muốn xem, rốt cuộc Lưu Họa Y đang muốn làm gì. 

Hai người đi tới cửa nhà hàng, nhìn thấy giấy thông báo của Lương Minh Thành, Lâm Thành Nhân cau mày. 

Lâm Thành Nhân đẩy cửa vào, nhìn thấy Lưu Họa Y đang dịu dàng kéo váy, một tay đặt trên ngực, cô nhẹ nhàng cúi người, động tác vừa thanh nhã vừa quyến rũ. Cô ngồi trước dương cầm, đặt ngón tay lên những phím đàn trắng đen xen nhau, rồi nâng tay lên, những ngón tay thon dài nhanh chóng bay nhảy. 

Tại sao anh không biết cô đánh đàn giỏi như vậy? Hơn nữa... Còn thật xinh đẹp. 

Lâm Thành Nhân mím chặt môi, đứng ở cửa, chăm chú nhìn Lưu Họa Y. 

Hạ Vân Linh thấy Lâm Thành Nhân nhìn Lưu Họa Y không dời mắt, cô ta âm thầm tức tối. 

Cô ta đưa anh đến đây đâu phải để xem Lưu Họa Y biểu diễn. 

Hạ Vân Linh liếc mắt nhìn Lâm Thành Nhân, nhẹ giọng nói: "Ôi, đó không phải là Họa Y sao? Sao cậu ấy lại ở đây? Cậu ấy nói đi dạo phố với bạn cơ mà?" 

Lâm Thành Nhân dỏng tai lên nghe, rồi quay đầu nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ khó hiểu của Hạ Vân Linh. "Em vừa nói gì?" 

 

"Hở? À không, không có gì." Cô ta sửng sốt. 

 

"Vân Linh." Lâm Thành Nhân nhìn cô ta, giọng nói trầm xuống. 

Hạ Vân Linh cúi đầu, lí nhí nói: "Em nói là... Họa Y có nói với em là cậu ấy đi dạo phố với bạn, đến tối sẽ quay về. Mà sao bây giờ lại ở đây..." 

Lời nói vừa dứt, gương mặt của Lâm Thành Nhân lập 

tức sầm lại, cực kỳ khó coi. 

Đi dạo phố? Mà giờ lại ở trong lòng người đàn ông khác? Hừ...Lưu Họa Y... Cô diễn giỏi lắm. 

Lương Minh Thành mỉm cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn Lưu Họa Y say đắm, dáng vẻ đó của anh ta đã bị Lâm Thành Nhân nhìn thấy hết. 

Ánh mắt của Lâm Thành Nhân càng lúc càng lạnh, cách anh nhìn Lưu Họa Y cũng càng lúc càng tàn nhẫn. 

Hạ Vân Linh đang vô cùng đắc ý nhưng ngoài mặt lại giả vờ sợ hãi, "Thành Nhân à, hôm nay bọn họ không mở cửa, hay là chúng ta đi thôi.” 

"Chỉ cần em muốn, anh hoàn toàn có thể đưa em vào." Anh quay đầu lại nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm vào bên trong. 

Lưu Họa Y đúng là một ả đàn bà lẳng lơ. Đi đến đâu cũng quyến rũ đàn ông. 

 

Giờ ngay cả Lương Minh Thành cũng bị cô ta câu dẫn rồi.

Cả người Lâm Thành Nhân hừng hực lửa giận, khiến cho những người bên cạnh hoảng sợ lui về phía sau mấy bước. 

Bản nhạc đầu tiên kết thúc. 

"Bộp bộp bộp." Bỗng nhiên một tiếng vỗ tay vang lên giữa căn phòng đang yên tĩnh. 

Tất cả quay đầu nhìn lại. 

Lưu Họa Y và Lương Minh Thành đều sửng sốt.Lâm Thành Nhân? Tại sao... anh ta lại tới đây? 

Lưu Họa Y ngẩn người nhìn Hạ Vân Linh đang đứng phía sau anh. Tình huống này thật quen thuộc. 

Cô mím chặt môi, lại muốn diễn trò cũ à? 

Lương Minh Thành hơi nhúc nhích, nhưng rồi anh ta lại thấy Lâm Thành Nhân kéo tay Hạ Vân Linh, chọn một vị trí mà ngồi xuống. 

Lương Minh Thành nhíu chặt đôi lông mày, Lưu Họa Y hoảng sợ, cô liên tục đàn sai mấy hợp âm. 

Bầu không khí càng lúc càng bất thường, Lương Minh Thành củi đầu trầm tư một lúc, sau đó nháy mắt với Lưu Họa Y, Lưu Họa Y hiếu ý của anh ta, cô ngừng chơi đàn. Lương Mình Thành liếc mắt nhìn chằm chằm Lâm Thành Nhân, sau đó quay người về phía đám đông, mỉm cười nói: "Thật xin lỗi các vị, tôi nghĩ buổi biểu diễn ngày hôm nay có lẽ sẽ phải kết thúc sớm rồi.” 

Những người ở đây đều là nhân vật có địa vị trong xã hội, ai cũng nhạy bén như hồ ly, từ lúc Lâm Thành Nhân bước vào, bọn họ đã phát hiện bầu không khí có gì đó không ổn, bây giờ Lương Minh Thành lại chủ động tạo đường lui, sao bọn họ có thể ngồi im được. 

Đám đông dần tản đi. 

Chỉ còn lại bốn người im lặng nhìn nhau, ánh mắt như tóe ra lửa. 

Hạ Vân Linh đưa mắt nhìn Lưu Họa Y, cô ta nhẹ nhàng lắc đầu một cái rồi kéo tay Lâm Thành Nhân nói: "Thành Nhân, không phải anh đưa em tới ăn tối hay sao?" 

"..." Lưu Họa Y nghe thấy lời nhắc nhở của cô ta, chiếc mũi nhỏ xinh khịt một cái. 

Tại sao lại thế này? Tại sao Lâm Thành Nhân biết cô ở đây? Chuyện này là có sắp xếp hay chỉ là trùng hợp? Chẳng lẽ là Chú Hiểu nói sao? 

Không thể... Chú Hiểu không phải là người lắm lời như vậy... 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!