Lưu Họa Y vẫy tay gọi taxi. Cô phải về biệt thự. Cho dù Lâm Thành Nhân có thích đứa bé này hay không thì cô cũng sẽ giữ.
Đây là con của cô. Cô không thế nhân tâm giết chết một sinh mạng như thế được.
Giống như Lương Minh Thành đã nói, dù thế nào đi nữa thì anh cũng là cha của đứa nhỏ, anh có quyền được biết mọi chuyện.
Nhưng có sinh hay không thì không phải là chuyện anh có thể tự ý quyết định.
Chạy về biệt thự, Lưu Họa Y đi thắng lên lầu hai. Vừa lúc Lâm Thành Nhân cũng đang ngồi trong phòng làm việc sửa tài liệu, cô trở tay đóng cửa lại.
Lâm Thành Nhân giương mắt nhìn cô, "Không phải cô bảo muốn chuyển ra ngoài à? Sao giờ lại về rồi?"
"Tôi có chuyện phải nói cho anh biết."
"Cô nói đi." Lâm Thành Nhân đặt bút xuống, lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi có thai rồi."
Lâm Thành Nhân sững người, anh nghiến răng, "Cô nói gì?"
Lưu Họa Y thấy bộ dạng đó của anh, ngay lập tức cô cười gượng, cô biết là anh ta sẽ không để cô có đứa bé
nay.
"Tôi nói, tôi có thai rồi."
"Từ khi nào?" Lâm Thành Nhân đứng lên, hình bóng cao to như bao phủ cô.
"Tôi vừa phát hiện hôm nay. Tôi đã thử bằng que thử thai."
Lâm Thành Nhân cau mày, anh vừa mới gặp được cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong trên du thuyền, bây giờ Lưu Họa Y lại nói với anh rằng cô ta có thai?
Lâm Thành Nhân ngờ vực, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
"Tôi chỉ đến nói cho anh biết một tiếng, tôi sẽ tự giữ đứa bé này, nó không liên quan gì tới anh."
Cô nói xong bèn xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại." Lâm Thành Nhân kêu to.
"Không liên quan tới tôi là thế nào? Lưu Họa Y, cô
đừng quên đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi." Lâm Thành Nhân cười khẩy, dù cô có nói thật hay không thì cô cũng không được phép rời đi.
Lưu Họa Y không màng tới mấy câu đó của anh, cô xoay người mở cửa phòng.
Huỳnh Cẩn Mai đứng bên ngoài, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cô ta run rẩy nói: "Họa Y..."
Lưu Họa Y không nó nhìn cô ta như thế, cô nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi Cẩn Mai, chuyện tớ đã đồng ý với cậu, e là tớ
không làm được nữa... Tớ mang thai rồi. Tớ muốn sinh đứa bé này.”
Lâm Thành Nhân ngẩn người, anh không ngờ Huỳnh Cấn Mai lại đứng ngay trước cửa.
khóc.
Huỳnh Cẩn Mai lắc đầu nhìn hai người, che mặt gào
Lâm Thành Nhân vội vàng bước tới ôm lấy Huỳnh Cẩn Mai, đấy Lưu Họa Y ra, "Cút."
Khóe miệng Lưu Họa Y giật giật, giả vờ cũng giỏi thật.
Nếu không phải cô đã biết kế hoạch của anh ta từ lâu, e là cô đã bị dáng vẻ yêu thương chân thành kia lừa gạt. Có điều... về phần Huỳnh Cẩn Mai, lòng cô cũng có
chút áy náy.
Nhưng vì con.
Lưu Họa Y thở dài.
Đóng cửa phòng lại, Huỳnh Cẩn Mai vùi đầu vào lồng ngực Lâm Thành Nhân.
"Thành Nhân... Thành Nhân... Em phải làm gì đây? Họa Y đang mang thai con của hai người kìa. Em phải làm gì đây?" Cô nức nở cúi đầu, đôi mắt ngập tràn sự oán hận.
"Anh..." Lâm Thành Nhân cứng miệng, bây giờ trong bụng Lưu Họa Y là con của anh...
"Em biết Họa Y hận em, em sẽ rời xa anh. Rời xa anh rồi thì một nhà ba người của anh có thể sống thật hạnh phúc.” Huỳnh Cẩn Mai nói, đẩy Lâm Thành Nhân ra.
Lâm Thành Nhân kéo lấy cô, "Em nói vớ vẩn gì thế? Anh sẽ không bỏ rơi em."
"Vậy em phải làm gì bây giờ? Hai người đã có con rồi. Sao em có thể ở bên anh được nữa?" Huỳnh Cẩn Mai ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng: "Họa Y nói chuyện này với anh... vì cậu ấy không muốn chúng ta ở bên nhau đúng không?"
Huỳnh Cẩn Mai siết chặt nắm đấm, khuôn mặt lạnh lùng, tôi không tin tôi không thể chia rẽ hai người.
Bỗng nhiên Lâm Thành Nhân sửng sốt, muốn Cẩn Mai rời xa mình..
Nghĩ đến chuyện Huỳnh Cẩn Mai đã trao tặng lần đầu quý giá cho anh, Lâm Thành Nhân lập tức nghiêm túc trở lại: "Không. Anh sẽ không để em rời xa anh. Em yên tâm, anh nhất định không để em đi đâu hết."
"Nếu cô ta thật sự có thai, vậy cứ để cô ta sinh con ra là được. Còn nếu cô ta..." Sắc mặt Lâm Thành Nhân trầm xuống.
Huỳnh Cẩn Mai ôm lấy anh, cô ta cúi đầu, vẻ độc ác hằn rõ trên khuôn mặt.
Dù thế nào cũng không thể để yên cho Lưu Họa Y, con của cô ta... thì càng không thể.
ta.
"Cẩn Mai..." Lưu Họa Y ngồi xuống, áy náy nhìn cô
Huỳnh Cẩn Mai buồn bã ngẩng đầu.
"Họa Y, cậu có thể bỏ đứa bé được không?”
Lưu Họa Y trợn mắt nhìn Huỳnh Cẩn Mai, cô không thể tin nổi những gì mình vừa nghe: "Cậu nói gì?"
Huỳnh Cẩn Mai kéo tay cô, "Lâm Thành Nhân không
yêu cậu. Anh ta sẽ không đối xử tốt với đứa bé này, anh ta chỉ muốn lợi dụng nó, lợi dụng tớ để nhốt cậu thật chặt." "Đùng..."
Mấy câu Huỳnh Cẩn Mai nói cứ như sấm sét vang vọng bên tai cô.
"Họa Y, tớ không muốn cậu chịu khổ. Cậu bỏ đứa bé đi, đừng để nó sống trong đau khổ."
Đau khổ...
Giống như những gì cô đang chịu đựng phải không?
Lưu Họa Y chua xót: "Không... Không đâu." Cô không tin. Không tin Lâm Thành Nhân sẽ đối xử với đứa bé như vay.
Sao anh có thể tàn nhân như vậy.
"Không. Cẩn Mai, tớ không phá đứa bé đâu. Tớ sẽ rời xa Lâm Thành Nhân, cậu yên tâm, tớ cũng sẽ không để anh ta tổn thương cậu. Không phải cậu nói chỉ cần tớ rời đi là được sao? Chỉ cần tớ rời đi, Lâm Thành Nhân sẽ không còn lý do gì để uy hiếp cậu nữa..." Lưu Họa Y lắc đầu.
Không bỏ à? Huỳnh Cẩn Mai thầm oán hận, nhất định phải phá cái thai đó.
Nếu có con, Lưu Họa Y sẽ càng không thể rời đi. Đến lúc đó chắc chắn cô ta không thể gả cho Lâm Thành Nhân
nữa.
Đứa bé sẽ trở thành sợi dây liên kết hai người bọn họ. Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
"Họa Y... Cậu thật sự muốn con của cậu chịu khổ như vậy sao?"
Lưu Họa Y lắc đầu, cực kì kiên quyết, "Tớ không muốn. Nhưng bằng mọi giá tớ phải sinh đứa bé này, tớ không thể giết chết một sinh mạng nhỏ bé đang sống sờ sờ như thế được."
Lưu Họa Y dứt lời, vừa xoay người định lên lầu thì Huỳnh Cẩn Mai tức giận kéo lấy cô.
lâu.
Lưu Họa Y mất thăng bằng, cô ngã thẳng xuống
"Họa Y----" Huỳnh Cẩn Mai gào lên, theo phản xạ, Lưu Họa Y đưa tay che chắn phần bụng, mồ hôi tuôn không ngừng.
"Dau..."
"Cứu tôi... Con..."
Lâm Thành Nhân nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lưu Họa Y ngã trên mặt đất, anh ta hoảng sợ.
"Thành Nhân. Nhanh. Nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện." Huỳnh Cẩn Mai khóc lóc nói.
Lâm Thành Nhân nhanh chóng phản ứng, bế ngang người cô rồi lao ra ngoài.
Huỳnh Cẩn Mai thấy Lâm Thành Nhân chạy đi cũng vội vàng đuổi theo.
Cô ta không tin ngã đến mức đó mà vẫn không sảy thai.
Đôi mắt Lưu Họa Y tối sầm, thân thể dần dần mềm nhũn, cô kéo ống tay áo Lâm Thành Nhân, "Cứu... con...
con..."
Lâm Thành Nhân bỗng nhiên giật nảy mình, con. Con của bọn họ.
Không kịp nghĩ nhiều, anh nhanh chóng chạy lên xe, vuốt ve khuôn mặt Lưu Họa Y: "Lưu Họa Y. Cô phải cố gắng
lên. Không được xảy ra chuyện gì. Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."
Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, Lâm Thành Nhân đứng ngồi không yên.
Trán anh tựa vào vách tường lạnh lẽo, trong đầu Lâm Thành Nhân chỉ còn mỗi câu nói cuối cùng của cô, đứa
con.
"Người nhà. Người nhà bệnh nhân có ở đây không?" Cửa phòng đột ngột mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
"Có." Lâm Thành Nhân tiến về trước.
Y tá liếc mắt nhìn anh, thương tiếc nói: "Do phần bụng bệnh nhân bị va chạm mạnh, hiện giờ đang xuất huyết rất nhiều, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, người nhà ký tên đi."
"Đứa bé thì sao? Đứa bé thế nào rồi?" Lâm Thành Nhân ký xong, gấp gáp hỏi.
"Đứa bé? Đứa bé gì? Bệnh nhân không có mang thai." Y tá nói xong còn nhìn anh đầy khó hiểu.
Lâm Thành Nhân choáng váng, trong đầu anh văng
vắng câu nói, "Bệnh nhân không mang thai."
Không mang thai?
Lưu Họa Y dám lừa dối anh.
ו
Chẳng lẽ những gì Vân Linh nói là thật, cô chỉ muốn chia rẽ bọn anh thôi sao.
Sắc mặt của Lâm Thành Nhân tối lại.
"Thành Nhân, em vừa thanh toán rồi, bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?" Hạ Vân Linh kéo Lâm Thành Nhân, lắc lắc anh mấy cái.
Thấy anh không nói lời nào, Hạ Vân Linh tưởng rằng anh đang tức giận, cô vội vàng nức nở: "Là lỗi của em. Em thật đáng chết. Nếu em không gây gố với cậu ấy, cậu ấy đã
không... đã không bị thương như thế. Em xin lỗi... Là em không tốt...”
Lâm Thành Nhân ôm lấy Hạ Vân Linh, anh gác cằm lên trán cô ta, lạnh giọng nói: "Cô ta không mang thai." "Cái gì?" Hạ Vân Linh trợn to đôi mắt.
"Bác sĩ vừa mới nói, cô ta không có mang thai.”
Lưu Họa Y vẫy tay gọi taxi. Cô phải về biệt thự. Cho dù Lâm Thành Nhân có thích đứa bé này hay không thì cô cũng sẽ giữ.
Đây là con của cô. Cô không thế nhân tâm giết chết một sinh mạng như thế được.
Giống như Lương Minh Thành đã nói, dù thế nào đi nữa thì anh cũng là cha của đứa nhỏ, anh có quyền được biết mọi chuyện.
Nhưng có sinh hay không thì không phải là chuyện anh có thể tự ý quyết định.
Chạy về biệt thự, Lưu Họa Y đi thắng lên lầu hai. Vừa lúc Lâm Thành Nhân cũng đang ngồi trong phòng làm việc sửa tài liệu, cô trở tay đóng cửa lại.
Lâm Thành Nhân giương mắt nhìn cô, "Không phải cô bảo muốn chuyển ra ngoài à? Sao giờ lại về rồi?"
"Tôi có chuyện phải nói cho anh biết."
"Cô nói đi." Lâm Thành Nhân đặt bút xuống, lạnh lùng nhìn cô.
"Tôi có thai rồi."
Lâm Thành Nhân sững người, anh nghiến răng, "Cô nói gì?"
Lưu Họa Y thấy bộ dạng đó của anh, ngay lập tức cô cười gượng, cô biết là anh ta sẽ không để cô có đứa bé
nay.
"Tôi nói, tôi có thai rồi."
"Từ khi nào?" Lâm Thành Nhân đứng lên, hình bóng cao to như bao phủ cô.
"Tôi vừa phát hiện hôm nay. Tôi đã thử bằng que thử thai."
Lâm Thành Nhân cau mày, anh vừa mới gặp được cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong trên du thuyền, bây giờ Lưu Họa Y lại nói với anh rằng cô ta có thai?
Lâm Thành Nhân ngờ vực, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
"Tôi chỉ đến nói cho anh biết một tiếng, tôi sẽ tự giữ đứa bé này, nó không liên quan gì tới anh."
Cô nói xong bèn xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đứng lại." Lâm Thành Nhân kêu to.
"Không liên quan tới tôi là thế nào? Lưu Họa Y, cô
đừng quên đứa nhỏ trong bụng cô là của tôi." Lâm Thành Nhân cười khẩy, dù cô có nói thật hay không thì cô cũng không được phép rời đi.
Lưu Họa Y không màng tới mấy câu đó của anh, cô xoay người mở cửa phòng.
Huỳnh Cẩn Mai đứng bên ngoài, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, cô ta run rẩy nói: "Họa Y..."
Lưu Họa Y không nó nhìn cô ta như thế, cô nhẹ giọng đáp: "Xin lỗi Cẩn Mai, chuyện tớ đã đồng ý với cậu, e là tớ
không làm được nữa... Tớ mang thai rồi. Tớ muốn sinh đứa bé này.”
Lâm Thành Nhân ngẩn người, anh không ngờ Huỳnh Cấn Mai lại đứng ngay trước cửa.
khóc.
Huỳnh Cẩn Mai lắc đầu nhìn hai người, che mặt gào
Lâm Thành Nhân vội vàng bước tới ôm lấy Huỳnh Cẩn Mai, đấy Lưu Họa Y ra, "Cút."
Khóe miệng Lưu Họa Y giật giật, giả vờ cũng giỏi thật.
Nếu không phải cô đã biết kế hoạch của anh ta từ lâu, e là cô đã bị dáng vẻ yêu thương chân thành kia lừa gạt. Có điều... về phần Huỳnh Cẩn Mai, lòng cô cũng có
chút áy náy.
Nhưng vì con.
Lưu Họa Y thở dài.
Đóng cửa phòng lại, Huỳnh Cẩn Mai vùi đầu vào lồng ngực Lâm Thành Nhân.
"Thành Nhân... Thành Nhân... Em phải làm gì đây? Họa Y đang mang thai con của hai người kìa. Em phải làm gì đây?" Cô nức nở cúi đầu, đôi mắt ngập tràn sự oán hận.
"Anh..." Lâm Thành Nhân cứng miệng, bây giờ trong bụng Lưu Họa Y là con của anh...
"Em biết Họa Y hận em, em sẽ rời xa anh. Rời xa anh rồi thì một nhà ba người của anh có thể sống thật hạnh phúc.” Huỳnh Cẩn Mai nói, đẩy Lâm Thành Nhân ra.
Lâm Thành Nhân kéo lấy cô, "Em nói vớ vẩn gì thế? Anh sẽ không bỏ rơi em."
"Vậy em phải làm gì bây giờ? Hai người đã có con rồi. Sao em có thể ở bên anh được nữa?" Huỳnh Cẩn Mai ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng: "Họa Y nói chuyện này với anh... vì cậu ấy không muốn chúng ta ở bên nhau đúng không?"
Huỳnh Cẩn Mai siết chặt nắm đấm, khuôn mặt lạnh lùng, tôi không tin tôi không thể chia rẽ hai người.
Bỗng nhiên Lâm Thành Nhân sửng sốt, muốn Cẩn Mai rời xa mình..
Nghĩ đến chuyện Huỳnh Cẩn Mai đã trao tặng lần đầu quý giá cho anh, Lâm Thành Nhân lập tức nghiêm túc trở lại: "Không. Anh sẽ không để em rời xa anh. Em yên tâm, anh nhất định không để em đi đâu hết."
"Nếu cô ta thật sự có thai, vậy cứ để cô ta sinh con ra là được. Còn nếu cô ta..." Sắc mặt Lâm Thành Nhân trầm xuống.
Huỳnh Cẩn Mai ôm lấy anh, cô ta cúi đầu, vẻ độc ác hằn rõ trên khuôn mặt.
Dù thế nào cũng không thể để yên cho Lưu Họa Y, con của cô ta... thì càng không thể.
ta.
"Cẩn Mai..." Lưu Họa Y ngồi xuống, áy náy nhìn cô
Huỳnh Cẩn Mai buồn bã ngẩng đầu.
"Họa Y, cậu có thể bỏ đứa bé được không?”
Lưu Họa Y trợn mắt nhìn Huỳnh Cẩn Mai, cô không thể tin nổi những gì mình vừa nghe: "Cậu nói gì?"
Huỳnh Cẩn Mai kéo tay cô, "Lâm Thành Nhân không
yêu cậu. Anh ta sẽ không đối xử tốt với đứa bé này, anh ta chỉ muốn lợi dụng nó, lợi dụng tớ để nhốt cậu thật chặt." "Đùng..."
Mấy câu Huỳnh Cẩn Mai nói cứ như sấm sét vang vọng bên tai cô.
"Họa Y, tớ không muốn cậu chịu khổ. Cậu bỏ đứa bé đi, đừng để nó sống trong đau khổ."
Đau khổ...
Giống như những gì cô đang chịu đựng phải không?
Lưu Họa Y chua xót: "Không... Không đâu." Cô không tin. Không tin Lâm Thành Nhân sẽ đối xử với đứa bé như vay.
Sao anh có thể tàn nhân như vậy.
"Không. Cẩn Mai, tớ không phá đứa bé đâu. Tớ sẽ rời xa Lâm Thành Nhân, cậu yên tâm, tớ cũng sẽ không để anh ta tổn thương cậu. Không phải cậu nói chỉ cần tớ rời đi là được sao? Chỉ cần tớ rời đi, Lâm Thành Nhân sẽ không còn lý do gì để uy hiếp cậu nữa..." Lưu Họa Y lắc đầu.
Không bỏ à? Huỳnh Cẩn Mai thầm oán hận, nhất định phải phá cái thai đó.
Nếu có con, Lưu Họa Y sẽ càng không thể rời đi. Đến lúc đó chắc chắn cô ta không thể gả cho Lâm Thành Nhân
nữa.
Đứa bé sẽ trở thành sợi dây liên kết hai người bọn họ. Cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
"Họa Y... Cậu thật sự muốn con của cậu chịu khổ như vậy sao?"
Lưu Họa Y lắc đầu, cực kì kiên quyết, "Tớ không muốn. Nhưng bằng mọi giá tớ phải sinh đứa bé này, tớ không thể giết chết một sinh mạng nhỏ bé đang sống sờ sờ như thế được."
Lưu Họa Y dứt lời, vừa xoay người định lên lầu thì Huỳnh Cẩn Mai tức giận kéo lấy cô.
lâu.
Lưu Họa Y mất thăng bằng, cô ngã thẳng xuống
"Họa Y----" Huỳnh Cẩn Mai gào lên, theo phản xạ, Lưu Họa Y đưa tay che chắn phần bụng, mồ hôi tuôn không ngừng.
"Dau..."
"Cứu tôi... Con..."
Lâm Thành Nhân nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lưu Họa Y ngã trên mặt đất, anh ta hoảng sợ.
"Thành Nhân. Nhanh. Nhanh đưa cậu ấy đến bệnh viện." Huỳnh Cẩn Mai khóc lóc nói.
Lâm Thành Nhân nhanh chóng phản ứng, bế ngang người cô rồi lao ra ngoài.
Huỳnh Cẩn Mai thấy Lâm Thành Nhân chạy đi cũng vội vàng đuổi theo.
Cô ta không tin ngã đến mức đó mà vẫn không sảy thai.
Đôi mắt Lưu Họa Y tối sầm, thân thể dần dần mềm nhũn, cô kéo ống tay áo Lâm Thành Nhân, "Cứu... con...
con..."
Lâm Thành Nhân bỗng nhiên giật nảy mình, con. Con của bọn họ.
Không kịp nghĩ nhiều, anh nhanh chóng chạy lên xe, vuốt ve khuôn mặt Lưu Họa Y: "Lưu Họa Y. Cô phải cố gắng
lên. Không được xảy ra chuyện gì. Tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."
Nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, Lâm Thành Nhân đứng ngồi không yên.
Trán anh tựa vào vách tường lạnh lẽo, trong đầu Lâm Thành Nhân chỉ còn mỗi câu nói cuối cùng của cô, đứa
con.
"Người nhà. Người nhà bệnh nhân có ở đây không?" Cửa phòng đột ngột mở ra cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
"Có." Lâm Thành Nhân tiến về trước.
Y tá liếc mắt nhìn anh, thương tiếc nói: "Do phần bụng bệnh nhân bị va chạm mạnh, hiện giờ đang xuất huyết rất nhiều, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, người nhà ký tên đi."
"Đứa bé thì sao? Đứa bé thế nào rồi?" Lâm Thành Nhân ký xong, gấp gáp hỏi.
"Đứa bé? Đứa bé gì? Bệnh nhân không có mang thai." Y tá nói xong còn nhìn anh đầy khó hiểu.
Lâm Thành Nhân choáng váng, trong đầu anh văng
vắng câu nói, "Bệnh nhân không mang thai."
Không mang thai?
Lưu Họa Y dám lừa dối anh.
ו
Chẳng lẽ những gì Vân Linh nói là thật, cô chỉ muốn chia rẽ bọn anh thôi sao.
Sắc mặt của Lâm Thành Nhân tối lại.
"Thành Nhân, em vừa thanh toán rồi, bác sĩ nói thế nào? Có nghiêm trọng không?" Hạ Vân Linh kéo Lâm Thành Nhân, lắc lắc anh mấy cái.
Thấy anh không nói lời nào, Hạ Vân Linh tưởng rằng anh đang tức giận, cô vội vàng nức nở: "Là lỗi của em. Em thật đáng chết. Nếu em không gây gố với cậu ấy, cậu ấy đã
không... đã không bị thương như thế. Em xin lỗi... Là em không tốt...”
Lâm Thành Nhân ôm lấy Hạ Vân Linh, anh gác cằm lên trán cô ta, lạnh giọng nói: "Cô ta không mang thai." "Cái gì?" Hạ Vân Linh trợn to đôi mắt.
"Bác sĩ vừa mới nói, cô ta không có mang thai.”