Hôm nay bên đó muốn chiêu mộ nhà thiết kế, có thể nói đây là cơ hội trời ban. Khó trách bọn họ lại chạy nhanh như vậy.
Lưu Họa Y phấn khởi, vội vàng chạy theo mọi người, chen vào trong đám đông.
"Xin lỗi, nhường đường một chút." Cô dè dặt nói xin
lỗi, rồi vội vàng bước về phía trước.
Lưu Họa Y thở phào, nhìn kỹ thông báo.
Cuộc thi thiết kế trang sức năm 2015 được bắt đầu tại trường vào ngày 11 tháng này, ba người đứng đầu có thể được vào công ty An Đạt với tư cách thực tập sinh. Nếu muốn tham gia, hãy mang bản phác thảo đến đăng ký dự thi.
Lưu Họa Y đọc tỉ mỉ, hai mắt cô sáng lấp lánh.
Công ty An Đạt.
Cô quay đầu nhìn đám người, rồi vội vàng chạy tới phòng giáo vụ.
dài.
Lúc cô đến phòng giáo vụ, phía trước đã có một hàng
Lưu Họa Y thở dài, phải đợi tới khi nào đây? Cô nhìn trước nhìn sau, rồi nề nếp đứng im lặng ngay tại vị trí của mình.
Không bao lâu sau, một cô gái vừa khóc vừa ra khỏi phòng, cô gái nọ tức giận xé nát bản thiết kế trong tay. Mọi người trợn mắt há mồm, không khí vốn yên lặng như tờ bỗng dưng nổi lên những tiếng xì xào bàn tán.
Cô gái đang khóc được người bên cạnh kéo lại, sau khi an ủi mấy câu thì hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cô gái tức giận nói: "Đăng ký dự thi dựa vào bản thảo thiết kế. Bên trong có một người đàn ông, tôi vừa bước vào anh ta đã muốn xem bản thiết kế, tôi đưa bản thảo cho
anh ta, anh ta hỏi đây là thứ gì? Anh ta còn nói tôi... nói tôi là nỗi nhục nhã của ngành thiết kế." Cô gái vừa nói vừa khóc.
Những người bên cạnh cũng nhẹ giọng an ủi, một vài bạn dự định đăng ký, nhưng vừa nghe nói có thể sẽ bị người ở bên trong la mắng, bọn họ lập tức quay đầu rời đi.
ī.
nửa.
Trong phút chốc, số người đăng ký giảm đi một
Sau đó lại có mấy cô gái bị mắng, bọn họ tức giận ầm
Lưu Họa Y tặc lưỡi, không khỏi tò mò về người ở bên trong. Loại đàn ông gì mà không nể tình chút nào, mắng nhiều nữ sinh như vậy.
Lưu Họa Y tò mò, đồng thời cũng hồi hộp hơn.
Cô nhìn bản thiết kế trong tay mình, liên tục hít thở sâu, tự cổ vũ bản thân.
Lúc gần tới lượt Lưu Họa Y, đột nhiên có một tiếng hét to phát ra từ trong phòng, khiến cô giật mình.
à?"
chú?
"Cút. Đây là cái gì? Cái này mà cũng gọi là bản thiết kế
Lưu Họa Y nuốt nước bọt, không đáng sợ đến thế
"Người tiếp theo."
Lưu Họa Y hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Ở trong phòng, ngoại trừ lãnh đạo và một người đàn ông trông như người mang dòng máu lai, thì còn một người mà cô quen biết —— Chu Nhật Bình.
ngỡ.
Chu Nhật Bình trông thấy Lưu Họa Y cũng có chút bất
"Lưu Họa Y?"
"Chào thầy Chu.” Lưu Họa Y gật đầu cười với ông.
"Sao thế? Quen nhau à?"Người đàn ông mang dòng máu lai cười khinh một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Họa
Y.
"Quen. Vũ Huy, cậu có nhớ lần trước tôi có kể về một cô gái mà tôi đánh giá rất cao nhưng lại từ chối làm sinh viên trao đổi ở Hương Cảng không?"
Người đàn ông mang dòng máu lai tên Vũ Huy gật đầu, "Sao vậy?"
"Chính là cô ấy." Chu Nhật Bình cười một tiếng.
Vũ Huy vô cùng kinh ngạc, "Vậy hẳn là tay nghề của cô cũng không tệ nhỉ?"
Chu Nhật Bình liếc nhìn Lưu Họa Y, "Đưa thiết kế của em cho cậu ấy xem."
Giọng điệu của ông vô cùng tự tin, như thể ông ấy biết rằng chắc chắn Lưu Họa Y sẽ đăng ký thành công.
Lưu Họa Y lấy bản phác thảo từ trong túi xách của mình.
Trên bản vẽ là một đôi vòng tay được làm bằng bạc nguyên chất, giữa vòng là những viên kim cương hình lục giác được khảm nạm theo thứ tự, hai bên còn có thêm hai viên hổ phách. Lược bỏ những hoa văn phức tạp nặng nề ban đầu, thay vào đó là những chi tiết mà phụ nữ hiện đại ngày nay ưa chuộng.
Vũ Huy cầm lấy bán tháo thiết kế, lật đi lật lại xem thật kỹ, Lưu Họa Y lo lắng đến mức gần như nhảy dựng lên.
Anh ta làm gì vậy chứ. Sao vẫn chưa nhận xét. Lưu Họa Y vô cùng nóng lòng, suýt nói ra những gì mình đang nghĩ. Muốn chém muốn giết gì thì cũng phải ra tay nhanh một chút chứ.
Vũ Huy cầm bản vẽ, nhìn Lưu Họa Y rồi lại nhìn bản vẽ, lắc đầu rồi lẩm bẩm một tiếng: "Không giống." "Đây thật sự là bản vẽ của cô?" Anh ta hỏi.
"Nếu không thì là của anh à?" Lưu Họa Y phản bác. Điều cô ghét nhất là tác phẩm của mình bị người khác nghi ngờ.
Vũ Huy sững người rồi lập tức bật cười, "Giống thật. Rất giống.”
"Giống cái gì?" Lưu Họa Y tức giận nói.
"Một tác phẩm nghệ thuật có thể nói lên toàn bộ tính cách của người nghệ sĩ làm ra nó. Từ lúc cô bước vào đây cô không liếc nhìn một ai ngoại trừ chào hỏi Nhật Bình, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, bảo gì thì làm nấy, mà tác phẩm của cô lại hoàn toàn không giống với biểu hiện vừa rồi của cô chút nào, tác phẩm của cô rất phá cách, rất
sáng tạo. Cho nên tôi mới nói là không giống, thế nhưng vừa rồi hỏi cô về bản vẽ, thái độ của cô lại thay đổi, như vậy mới phù hợp với tác phẩm của cô."
Vũ Huy vừa cười vừa nói. Lưu Họa Y có chút xấu
hổ.
"Có điều tôi rất muốn hỏi một câu, làm thế nào mà cô nghĩ ra được cách kết hợp kim cương với hổ phách vậy?"
Lưu Họa Y ngượng ngùng cười hai tiếng, mở miệng nói ra hai chữ, "Đoán mò.”
Mọi người câm nín.
Thật ra cũng không hẳn là đoán mò, chỉ là khi phác thảo món trang sức này, vừa hay cô đang ăn một quả hồ đào màu hổ phách... Cho nên mới bộc phát cảm hứng.
Thế nhưng cô cũng không thể nói thế được. Nếu
không mọi người sẽ cười đến rụng răng.
"Được rồi, chúc mừng cô, qua vòng sơ tuyến."
"Sơ tuyển? Không phải hôm nay chỉ đăng ký thôi sao? Tại sao lại..."
Chu Nhật Bình và Vũ Huy nhìn nhau cười, "Thật ra hôm nay đã là sơ tuyển rồi, nếu không thì cô nói xem vì sao những cô gái vừa khóc vừa chạy ra ngoài ấy lại bị mắng chửi nặng lời như thế?"
Lưu Họa Y gái gái mũi.
"Rất vui vì có thể chiêm ngưỡng tác phẩm của cô, mong rằng cô sẽ trúng tuyến thuận lợi, tôi đợi cô ở Công ty An Đạt. Đợi cô tham gia.
Vũ Huy đứng dậy rồi giơ tay, Lưu Họa Y mỉm cười bắt tay anh ta.
Lưu Họa Y đi ra ngoài, cả người vẫn còn ngơ ngẩn. Qua rồi sao? Chỉ như thế mà cô qua rồi sao?
"Lưu Họa Y." Có người gọi cô từ đằng sau, Lưu Họa Y tỉnh táo trở lại, là bạn học cùng ngành, nhưng cô không nhớ tên.
"Cậu không bị mắng chửi gì à?" Bạn học nói. Cô thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Tớ không."
"Vậy là cậu thông qua rồi?" Lời nói vừa dứt, ngay lập tức có một đám người vây quanh cô.
Lưu Họa Y sững sờ, "Tớ không biết nữa... Anh ta chỉ nói chờ mong tác phẩm của tớ...
"Đồ ngốc này. Anh ta nói vậy nghĩa là cậu đã thông qua rồi đấy. Chúc mừng cậu."
Người bạn học kia nói, ngay sau đó những tiếng chúc mừng vang lên bên tai cô.
Cô thực sự qua rồi sao?
Hôm nay bên đó muốn chiêu mộ nhà thiết kế, có thể nói đây là cơ hội trời ban. Khó trách bọn họ lại chạy nhanh như vậy.
Lưu Họa Y phấn khởi, vội vàng chạy theo mọi người, chen vào trong đám đông.
"Xin lỗi, nhường đường một chút." Cô dè dặt nói xin
lỗi, rồi vội vàng bước về phía trước.
Lưu Họa Y thở phào, nhìn kỹ thông báo.
Cuộc thi thiết kế trang sức năm 2015 được bắt đầu tại trường vào ngày 11 tháng này, ba người đứng đầu có thể được vào công ty An Đạt với tư cách thực tập sinh. Nếu muốn tham gia, hãy mang bản phác thảo đến đăng ký dự thi.
Lưu Họa Y đọc tỉ mỉ, hai mắt cô sáng lấp lánh.
Công ty An Đạt.
Cô quay đầu nhìn đám người, rồi vội vàng chạy tới phòng giáo vụ.
dài.
Lúc cô đến phòng giáo vụ, phía trước đã có một hàng
Lưu Họa Y thở dài, phải đợi tới khi nào đây? Cô nhìn trước nhìn sau, rồi nề nếp đứng im lặng ngay tại vị trí của mình.
Không bao lâu sau, một cô gái vừa khóc vừa ra khỏi phòng, cô gái nọ tức giận xé nát bản thiết kế trong tay. Mọi người trợn mắt há mồm, không khí vốn yên lặng như tờ bỗng dưng nổi lên những tiếng xì xào bàn tán.
Cô gái đang khóc được người bên cạnh kéo lại, sau khi an ủi mấy câu thì hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Cô gái tức giận nói: "Đăng ký dự thi dựa vào bản thảo thiết kế. Bên trong có một người đàn ông, tôi vừa bước vào anh ta đã muốn xem bản thiết kế, tôi đưa bản thảo cho
anh ta, anh ta hỏi đây là thứ gì? Anh ta còn nói tôi... nói tôi là nỗi nhục nhã của ngành thiết kế." Cô gái vừa nói vừa khóc.
Những người bên cạnh cũng nhẹ giọng an ủi, một vài bạn dự định đăng ký, nhưng vừa nghe nói có thể sẽ bị người ở bên trong la mắng, bọn họ lập tức quay đầu rời đi.
ī.
nửa.
Trong phút chốc, số người đăng ký giảm đi một
Sau đó lại có mấy cô gái bị mắng, bọn họ tức giận ầm
Lưu Họa Y tặc lưỡi, không khỏi tò mò về người ở bên trong. Loại đàn ông gì mà không nể tình chút nào, mắng nhiều nữ sinh như vậy.
Lưu Họa Y tò mò, đồng thời cũng hồi hộp hơn.
Cô nhìn bản thiết kế trong tay mình, liên tục hít thở sâu, tự cổ vũ bản thân.
Lúc gần tới lượt Lưu Họa Y, đột nhiên có một tiếng hét to phát ra từ trong phòng, khiến cô giật mình.
à?"
chú?
"Cút. Đây là cái gì? Cái này mà cũng gọi là bản thiết kế
Lưu Họa Y nuốt nước bọt, không đáng sợ đến thế
"Người tiếp theo."
Lưu Họa Y hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.
Ở trong phòng, ngoại trừ lãnh đạo và một người đàn ông trông như người mang dòng máu lai, thì còn một người mà cô quen biết —— Chu Nhật Bình.
ngỡ.
Chu Nhật Bình trông thấy Lưu Họa Y cũng có chút bất
"Lưu Họa Y?"
"Chào thầy Chu.” Lưu Họa Y gật đầu cười với ông.
"Sao thế? Quen nhau à?"Người đàn ông mang dòng máu lai cười khinh một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Họa
Y.
"Quen. Vũ Huy, cậu có nhớ lần trước tôi có kể về một cô gái mà tôi đánh giá rất cao nhưng lại từ chối làm sinh viên trao đổi ở Hương Cảng không?"
Người đàn ông mang dòng máu lai tên Vũ Huy gật đầu, "Sao vậy?"
"Chính là cô ấy." Chu Nhật Bình cười một tiếng.
Vũ Huy vô cùng kinh ngạc, "Vậy hẳn là tay nghề của cô cũng không tệ nhỉ?"
Chu Nhật Bình liếc nhìn Lưu Họa Y, "Đưa thiết kế của em cho cậu ấy xem."
Giọng điệu của ông vô cùng tự tin, như thể ông ấy biết rằng chắc chắn Lưu Họa Y sẽ đăng ký thành công.
Lưu Họa Y lấy bản phác thảo từ trong túi xách của mình.
Trên bản vẽ là một đôi vòng tay được làm bằng bạc nguyên chất, giữa vòng là những viên kim cương hình lục giác được khảm nạm theo thứ tự, hai bên còn có thêm hai viên hổ phách. Lược bỏ những hoa văn phức tạp nặng nề ban đầu, thay vào đó là những chi tiết mà phụ nữ hiện đại ngày nay ưa chuộng.
Vũ Huy cầm lấy bán tháo thiết kế, lật đi lật lại xem thật kỹ, Lưu Họa Y lo lắng đến mức gần như nhảy dựng lên.
Anh ta làm gì vậy chứ. Sao vẫn chưa nhận xét. Lưu Họa Y vô cùng nóng lòng, suýt nói ra những gì mình đang nghĩ. Muốn chém muốn giết gì thì cũng phải ra tay nhanh một chút chứ.
Vũ Huy cầm bản vẽ, nhìn Lưu Họa Y rồi lại nhìn bản vẽ, lắc đầu rồi lẩm bẩm một tiếng: "Không giống." "Đây thật sự là bản vẽ của cô?" Anh ta hỏi.
"Nếu không thì là của anh à?" Lưu Họa Y phản bác. Điều cô ghét nhất là tác phẩm của mình bị người khác nghi ngờ.
Vũ Huy sững người rồi lập tức bật cười, "Giống thật. Rất giống.”
"Giống cái gì?" Lưu Họa Y tức giận nói.
"Một tác phẩm nghệ thuật có thể nói lên toàn bộ tính cách của người nghệ sĩ làm ra nó. Từ lúc cô bước vào đây cô không liếc nhìn một ai ngoại trừ chào hỏi Nhật Bình, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, bảo gì thì làm nấy, mà tác phẩm của cô lại hoàn toàn không giống với biểu hiện vừa rồi của cô chút nào, tác phẩm của cô rất phá cách, rất
sáng tạo. Cho nên tôi mới nói là không giống, thế nhưng vừa rồi hỏi cô về bản vẽ, thái độ của cô lại thay đổi, như vậy mới phù hợp với tác phẩm của cô."
Vũ Huy vừa cười vừa nói. Lưu Họa Y có chút xấu
hổ.
"Có điều tôi rất muốn hỏi một câu, làm thế nào mà cô nghĩ ra được cách kết hợp kim cương với hổ phách vậy?"
Lưu Họa Y ngượng ngùng cười hai tiếng, mở miệng nói ra hai chữ, "Đoán mò.”
Mọi người câm nín.
Thật ra cũng không hẳn là đoán mò, chỉ là khi phác thảo món trang sức này, vừa hay cô đang ăn một quả hồ đào màu hổ phách... Cho nên mới bộc phát cảm hứng.
Thế nhưng cô cũng không thể nói thế được. Nếu
không mọi người sẽ cười đến rụng răng.
"Được rồi, chúc mừng cô, qua vòng sơ tuyến."
"Sơ tuyển? Không phải hôm nay chỉ đăng ký thôi sao? Tại sao lại..."
Chu Nhật Bình và Vũ Huy nhìn nhau cười, "Thật ra hôm nay đã là sơ tuyển rồi, nếu không thì cô nói xem vì sao những cô gái vừa khóc vừa chạy ra ngoài ấy lại bị mắng chửi nặng lời như thế?"
Lưu Họa Y gái gái mũi.
"Rất vui vì có thể chiêm ngưỡng tác phẩm của cô, mong rằng cô sẽ trúng tuyến thuận lợi, tôi đợi cô ở Công ty An Đạt. Đợi cô tham gia.
Vũ Huy đứng dậy rồi giơ tay, Lưu Họa Y mỉm cười bắt tay anh ta.
Lưu Họa Y đi ra ngoài, cả người vẫn còn ngơ ngẩn. Qua rồi sao? Chỉ như thế mà cô qua rồi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!