Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tổng Tài Ác Ma Sủng Thê - Lưu Họa Y - Lâm Thành Nhân (FULL)

Trái tim Lưu Họa Y run lên một cái, một ý nghĩ tồi tệ xẹt qua đầu cô, cô nghe anh nói tiếp: "Tôi đứng trên tầng, im lặng chứng kiến mẹ bước vào cửa rồi nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, tôi nhìn bọ họ xô xát, người phụ nữ kia còn cầu xin mẹ tôi buông tha cho ba. Mẹ tôi khóc, trơ mắt nhìn ba đưa người phụ nữ kia đi. 

"Lưu Họa Y, cô có biết người phụ nữ kia là ai không?" Lưu Họa Y ngơ ngác lắc đầu, cô không dám nghĩ. Không muốn đoán. 

Lâm Thành Nhân đột nhiên tiến đến, nắm lấy bả vai cô, cười lạnh: "Cô biết. Chẳng phải cô đã đoán được hay sao? Người phụ nữ kia... Chính là mẹ cô." 

"Là bà ta cướp lấy ba tôi. Là bà ta khiến mẹ tôi phải tự sát trong phòng. Là bà ta hủy hoại cả nhà tôi."Anh gầm lên, trút hết tất cả cảm xúc đã tích tụ hơn mười năm. 

Lưu Họa Y lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa "Không phải vậy. Không phải vậy." 

Cô không tin chuyện này. Mẹ cô mới là người bị tổn thương. 

Bà sẽ không đi chia rẽ gia đình nhà người khác. Chắc chắn không. 

Lưu Họa Y không ngừng lắc đầu, cắn chặt môi. 

"Vậy sao? Chuyện tôi tận mắt thấy còn có thể là giả sao? Tôi nhìn thấy mẹ chết ở bên cạnh tôi. Bà ấy cứ ôm tôi 

nói xin lỗi liên tục. Cô có biết trong lòng tôi đau khổ đến mức nào không?" 

"Thật xin lỗi. Thật xin lỗi."Lưu Họa Y ngã xuống sàn, mệt mỏi khóc nức nở. 

"Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn tự nhủ phải trả thù cho mẹ. Nhất định phải khiến bà ta gặp quả báo.” 

"Nhưng mà.." Lâm Thành Nhân bỗng nhiên nở một nụ cười dữ tợn, "Mẹ cô cũng phải chịu cảnh đó không phải sao? Bị cha cô phản bội. Cô có biết khi tôi biết tin này đã vui thế nào không.” 

"Lưu Họa Y, cô muốn trách thì phải trách cô là con gái của bà ta. Nếu không tôi cũng sẽ không tìm mọi cách để cô gả cho tôi.” 

Lưu Họa Y tuyệt vọng, "Tại sao.." 

"Bởi vì cô là con gái của bà ta, nếu bà ta thiếu nợ, vậy thì cô phải trả." 

Nhân. 

Lưu Họa Y không nói gì, chết lặng nhìn Lâm Thành 

Cô trả? 

Không phải khi đó cô vẫn còn rất nhỏ sao? Sao lại tính chuyện trả thù này lên đầu cô? 

Nhìn vẻ mặt đau lòng của Lưu Họa Y, Lâm Thành 

Nhân cũng không chắc chắn lắm. 

Những chuyện anh đang làm có đúng không? Nói sự thật cho cô biết, nhìn thấy cô đau lòng, nhưng tại sao anh vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào? 

 

"Anh hai.. 

Không biết từ lúc nào, Lâm Thành Công đã đứng bên ngoài. 

Lâm Thành Nhãn kinh ngạc, nó đến đây từ lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu rồi? 

Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng cho Lâm Thành Công biết chuyện này. Anh vẫn luôn bảo vệ em trai mình thật tốt. 

"Em đã nghe được tất cả rồi sao?"Lâm Thành Nhân bình tĩnh hỏi. 

Lâm Thành Công gật đầu, nhìn Lưu Họa Y bằng ánh mắt phức tạp. 

"Thành Công..." 

Lưu Họa Y ngẩng đầu, đau khổ nhìn Lâm Thành Công. 

"Anh... sao anh không nói cho em biết chuyện này từ sớm?" 

"Anh đã lo liệu ổn thỏa mọi chuyện rồi. Em chỉ cần an tâm làm cậu hai là được." 

"Lúc nào anh cũng chỉ xem em là một đứa trẻ chưa lớn.” Lâm Thành Công giễu cợt. 

"Thành Công, từ trước tới giờ, anh chưa từng nghĩ vậy, anh chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho em biết. Dù sao thì khi đó em vẫn chưa hiểu được gì.” 

"Vậy chị ấy thì sao? Chị ấy có hiểu không? Chị ấy cũng không hiểu. Nhưng mà anh, sao anh lại phải trả thù Lưu Họa Y? Chị ấy biết những việc này sao? Chị ấy cũng là người bị hại, không phải sao? Chị ấy cũng mất mẹ, sau những chuyện anh làm, chị ấy cũng đã bị trừng phạt rồi. Anh còn muốn như thế nào nữa?" 

Lâm Thành Công tức giận, chỉ vào Lưu Họa Y. Lâm Thành Nhân sửng sốt. 

Từng câu từng chữ của Thành Công đánh thẳng vào 

người anh. Em trai anh nói không sai, khi đó Lưu Họa Y 

cũng giống như Thành Công. Những chuyện này cô cũng không hiếu, nhưng anh lại bắt cô thanh toán món nợ của mẹ cô. 

"Hai người ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút." Lâm Thành Nhân mệt mỏi nói. 

Lâm Thành Công kéo Lưu Họa Y từ dưới sàn lên, để lại một mình Lâm Thành Nhân ở đó. 

Bây giờ cô đã mất hết tất cả, đúng như Thành Công nói, Lưu Họa Y không hề có bất kỳ trách nhiệm nào, thậm chí dù cô có phải trả nợ, thì không phải bây giờ cô cũng đã mất sạch rồi sao? Cô gả cho anh, mất đi hạnh phúc, anh còn hủy hoại tập đoàn Lưu Hoàng khiến cô mất nhà. 

 

Lâm Thành Nhân xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc rối bời. 

Lâm Thành Công đưa Lưu Họa Y trở về phòng. "Thành Công..." Cô nhỏ giọng gọi. 

Lâm Thành Công ngồi bên cạnh, vô nhẹ vào lưng cô, "Chị đừng suy nghĩ quá nhiều, chị không có liên quan gì cả." 

"Chị thật sự không biết... Chị không biết..." Cô lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. 

Cô không dám tin mẹ mình là người như vậy, cô không tin bà ấy lại đi phá hoại gia đình người khác. Cô không tin. 

Lâm Thành Công thở dài, ôm lấy cô. 

"Lưu Họa Y, chị không sai, là anh hai làm không đúng. Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới chị. Là do anh ấy tự dưng kéo chị vào. Nếu thật sự có người sai, thì người đó cũng là mẹ chị, không phải chị.” 

Thật sự..là mẹ cô sai sao? 

Đến khi Lưu Họa Y bình tĩnh lại, Lâm Thành Công mới ra khỏi phòng. 

Lúc nghe được chuyện này, anh ấy cũng rất bất ngờ, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Họa Y. 

Một đêm ngủ không mơ, cả ba người đều trăn trở những suy nghĩ riêng. 

Lưu Họa Y ngủ một giấc tới trưa, rồi đến trường với đôi mắt thâm quầng trông vô cùng thảm thương. 

Không cần phải ở nhà nhìn Lâm Thành Nhân là tốt lắm rồi. Từ chuyện của Huỳnh Cẩn Mai đến chuyện mẹ cô, Lưu Họa Y thật sự không biết phải đối mặt với Lâm Thành Nhân thế nào. 

Nên hận, hay là..? 

Vừa vào cổng trường cô đã cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ, mọi người đều chạy tới chỗ bảng tin thông báo. 

Lưu Họa Y chớp mắt, ngơ ngác không hiểu gì. 

"Bạn học, xin lỗi, cho hỏi một chút, mọi người đang 

làm gì vậy?" 

"Cậu không biết sao? Năm nay công ty An Đạt chiêu mộ nhà thiết kế. Trường chúng ta chịu trách nhiệm tổ chức thi. Ba người đứng đầu có thể vào công ty An Đạt học tập." 

"Công ty An Đạt?" Lưu Họa Y hưng phấn hỏi, bạn học kia gật đầu, sau đó chạy đi. 

 

Công ty An Đạt là studio thiết kế trang sức hàng đầu 



trong nước. Bao nhiêu người tranh giành đổ máu cũng không vào được.

Trái tim Lưu Họa Y run lên một cái, một ý nghĩ tồi tệ xẹt qua đầu cô, cô nghe anh nói tiếp: "Tôi đứng trên tầng, im lặng chứng kiến mẹ bước vào cửa rồi nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, tôi nhìn bọ họ xô xát, người phụ nữ kia còn cầu xin mẹ tôi buông tha cho ba. Mẹ tôi khóc, trơ mắt nhìn ba đưa người phụ nữ kia đi. 

"Lưu Họa Y, cô có biết người phụ nữ kia là ai không?" Lưu Họa Y ngơ ngác lắc đầu, cô không dám nghĩ. Không muốn đoán. 

Lâm Thành Nhân đột nhiên tiến đến, nắm lấy bả vai cô, cười lạnh: "Cô biết. Chẳng phải cô đã đoán được hay sao? Người phụ nữ kia... Chính là mẹ cô." 

"Là bà ta cướp lấy ba tôi. Là bà ta khiến mẹ tôi phải tự sát trong phòng. Là bà ta hủy hoại cả nhà tôi."Anh gầm lên, trút hết tất cả cảm xúc đã tích tụ hơn mười năm. 

Lưu Họa Y lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa "Không phải vậy. Không phải vậy." 

Cô không tin chuyện này. Mẹ cô mới là người bị tổn thương. 

Bà sẽ không đi chia rẽ gia đình nhà người khác. Chắc chắn không. 

Lưu Họa Y không ngừng lắc đầu, cắn chặt môi. 

"Vậy sao? Chuyện tôi tận mắt thấy còn có thể là giả sao? Tôi nhìn thấy mẹ chết ở bên cạnh tôi. Bà ấy cứ ôm tôi 

nói xin lỗi liên tục. Cô có biết trong lòng tôi đau khổ đến mức nào không?" 

"Thật xin lỗi. Thật xin lỗi."Lưu Họa Y ngã xuống sàn, mệt mỏi khóc nức nở. 

"Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn tự nhủ phải trả thù cho mẹ. Nhất định phải khiến bà ta gặp quả báo.” 

"Nhưng mà.." Lâm Thành Nhân bỗng nhiên nở một nụ cười dữ tợn, "Mẹ cô cũng phải chịu cảnh đó không phải sao? Bị cha cô phản bội. Cô có biết khi tôi biết tin này đã vui thế nào không.” 

"Lưu Họa Y, cô muốn trách thì phải trách cô là con gái của bà ta. Nếu không tôi cũng sẽ không tìm mọi cách để cô gả cho tôi.” 

Lưu Họa Y tuyệt vọng, "Tại sao.." 

"Bởi vì cô là con gái của bà ta, nếu bà ta thiếu nợ, vậy thì cô phải trả." 

Nhân. 

Lưu Họa Y không nói gì, chết lặng nhìn Lâm Thành 

Cô trả? 

Không phải khi đó cô vẫn còn rất nhỏ sao? Sao lại tính chuyện trả thù này lên đầu cô? 

Nhìn vẻ mặt đau lòng của Lưu Họa Y, Lâm Thành 

Nhân cũng không chắc chắn lắm. 

Những chuyện anh đang làm có đúng không? Nói sự thật cho cô biết, nhìn thấy cô đau lòng, nhưng tại sao anh vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào? 

 

"Anh hai.. 

Không biết từ lúc nào, Lâm Thành Công đã đứng bên ngoài. 

Lâm Thành Nhãn kinh ngạc, nó đến đây từ lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu rồi? 

Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng cho Lâm Thành Công biết chuyện này. Anh vẫn luôn bảo vệ em trai mình thật tốt. 

"Em đã nghe được tất cả rồi sao?"Lâm Thành Nhân bình tĩnh hỏi. 

Lâm Thành Công gật đầu, nhìn Lưu Họa Y bằng ánh mắt phức tạp. 

"Thành Công..." 

Lưu Họa Y ngẩng đầu, đau khổ nhìn Lâm Thành Công. 

"Anh... sao anh không nói cho em biết chuyện này từ sớm?" 

"Anh đã lo liệu ổn thỏa mọi chuyện rồi. Em chỉ cần an tâm làm cậu hai là được." 

"Lúc nào anh cũng chỉ xem em là một đứa trẻ chưa lớn.” Lâm Thành Công giễu cợt. 

"Thành Công, từ trước tới giờ, anh chưa từng nghĩ vậy, anh chỉ muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói cho em biết. Dù sao thì khi đó em vẫn chưa hiểu được gì.” 

"Vậy chị ấy thì sao? Chị ấy có hiểu không? Chị ấy cũng không hiểu. Nhưng mà anh, sao anh lại phải trả thù Lưu Họa Y? Chị ấy biết những việc này sao? Chị ấy cũng là người bị hại, không phải sao? Chị ấy cũng mất mẹ, sau những chuyện anh làm, chị ấy cũng đã bị trừng phạt rồi. Anh còn muốn như thế nào nữa?" 

Lâm Thành Công tức giận, chỉ vào Lưu Họa Y. Lâm Thành Nhân sửng sốt. 

Từng câu từng chữ của Thành Công đánh thẳng vào 

người anh. Em trai anh nói không sai, khi đó Lưu Họa Y 

cũng giống như Thành Công. Những chuyện này cô cũng không hiếu, nhưng anh lại bắt cô thanh toán món nợ của mẹ cô. 

"Hai người ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút." Lâm Thành Nhân mệt mỏi nói. 

Lâm Thành Công kéo Lưu Họa Y từ dưới sàn lên, để lại một mình Lâm Thành Nhân ở đó. 

Bây giờ cô đã mất hết tất cả, đúng như Thành Công nói, Lưu Họa Y không hề có bất kỳ trách nhiệm nào, thậm chí dù cô có phải trả nợ, thì không phải bây giờ cô cũng đã mất sạch rồi sao? Cô gả cho anh, mất đi hạnh phúc, anh còn hủy hoại tập đoàn Lưu Hoàng khiến cô mất nhà. 

 

Lâm Thành Nhân xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc rối bời. 

Lâm Thành Công đưa Lưu Họa Y trở về phòng. "Thành Công..." Cô nhỏ giọng gọi. 

Lâm Thành Công ngồi bên cạnh, vô nhẹ vào lưng cô, "Chị đừng suy nghĩ quá nhiều, chị không có liên quan gì cả." 

"Chị thật sự không biết... Chị không biết..." Cô lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi. 

Cô không dám tin mẹ mình là người như vậy, cô không tin bà ấy lại đi phá hoại gia đình người khác. Cô không tin. 

Lâm Thành Công thở dài, ôm lấy cô. 

"Lưu Họa Y, chị không sai, là anh hai làm không đúng. Chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới chị. Là do anh ấy tự dưng kéo chị vào. Nếu thật sự có người sai, thì người đó cũng là mẹ chị, không phải chị.” 

Thật sự..là mẹ cô sai sao? 

Đến khi Lưu Họa Y bình tĩnh lại, Lâm Thành Công mới ra khỏi phòng. 

Lúc nghe được chuyện này, anh ấy cũng rất bất ngờ, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Lưu Họa Y. 

Một đêm ngủ không mơ, cả ba người đều trăn trở những suy nghĩ riêng. 

Lưu Họa Y ngủ một giấc tới trưa, rồi đến trường với đôi mắt thâm quầng trông vô cùng thảm thương. 

Không cần phải ở nhà nhìn Lâm Thành Nhân là tốt lắm rồi. Từ chuyện của Huỳnh Cẩn Mai đến chuyện mẹ cô, Lưu Họa Y thật sự không biết phải đối mặt với Lâm Thành Nhân thế nào. 

Nên hận, hay là..? 

Vừa vào cổng trường cô đã cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ, mọi người đều chạy tới chỗ bảng tin thông báo. 

Lưu Họa Y chớp mắt, ngơ ngác không hiểu gì. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!