Lâm Thành Nhân vẫy vẫy tay, tỏ ý muốn cô lên giường.
Lưu Họa Y mím môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm chạp trèo lên giường.
Cô nằm xuống sát mép giường, cách hắn xa một chút, cô vẫn không quen Lâm Thành Nhân ở bên cạnh cô, cô
không thích.
Lâm Thành Nhân cau mày, đưa tay ôm cô, Lưu Họa Y theo bản năng rụt người lại.
"Giả bộ thanh cao cho ai coi?"
"Lưu Họa Y, tôi hy vọng cô chưa quên chuyện cô được tôi mua về.”
"Tôi có bản lãnh cứu ba cô ra, thì cũng có bản lãnh tổng ông ta trở vào. Có gan thì cô thử xem.”
Lưu Họa Y ngẩn người, không giãy giụa nữa, mặc cho hắn vuốt ve trên người cô.
Lâm Thành Nhân thấy cô nằm như cá chết ở trên giường, một chút phản ứng cũng không có, nhất thời bốc hỏa.
"Cô không muốn cùng tôi ngủ chung một giường?" Lưu Họa Y tỉnh bơ.
Lâm Thành Nhân hung ác trừng mắt, cười lạnh kéo cô
từ bên kia giường qua, xé quần áo trên người cô.
Lưu Họa Y giãy giụa, bị Lâm Thành Nhân đá xuống đất. Cô nằm trên đất, căm hận nhìn hắn.
Cô càng tức giận, Lâm Thành Nhân càng vui vẻ.
Hắn đứng dậy, nắm tóc cô kéo đến trước mặt mình. Lưu Họa Y hoảng sợ nhìn hắn, lắc lắc đầu,
"Không..."
"Bây giờ biết nói rồi?" Lâm Thành Nhân cười nhạt, túm cô đẩy ngã ra đất, đè người lên...
Π
" Nếu cô ngoan ngoãn chiều ý tôi một chút, tôi sẽ cân nhắc nhẹ tay với cô."
Cảm giác đau đớn khiến Lưu Họa Y trong nháy mắt chảy nước mắt.
Cảm giác đau đớn xâm nhập cơ thể, Lưu Họa Y căn bản không nghe rõ lời hắn, vung tay nện lên bả vai hắn. Lâm Thành Nhân thờ ơ, những thứ này đối với hắn mà nói đều không đau không ngứa, không ăn nhằm gì với hăn.
Hắn hôn lên môi cô, bá đạo hút lấy hương thơm của cô, Lưu Họa Y vùng vẫy, cắn một cái lên miệng hắn.
Thân người Lâm Thành Nhân ưõn về phía sau một chút, ngẩng đầu lên lau máu tươi trên miệng. Gân xanh trên trán nổi lên, Lưu Họa Y sợ hãi rùng mình.
Không đợi Lưu Họa Y kịp phản ứng, Lâm Thành Nhân lại bắt đầu động tác...
Cô nén nước mắt, cắn môi dưới bật máu.
Đau quá. Cô đau quá.
Cảm giác đau đớn xâm nhập thân thế từng cơn, trong lòng cô khó chịu muốn ứa máu.
Cô thật muốn trốn thoát. Thật muốn trốn thoát khỏi tên ác ma này.
Đôi mắt Lưu Họa Y trống rỗng, không hề có một tia cảm xúc nào.
Cô không giãy dụa nữa, nằm lặng dưới người hắn, mặc Lâm Thành Nhân làm gì thì làm.
Nhìn bộ dáng này của cô, hắn nổi giận, hắn ghét nhất chính là cô như bây giờ.
Hận nhất cô không khóc không la. Nếu cô là nghe lời một chút, hắn sẽ nhẹ tay với cô hơn một chút. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều quật cường như vậy.
Vậy thì không thể trách hắn.
Hết thảy những thứ này đều là lỗi do cô, cô tự mình gánh chịu.
Hắn xuống tay không chút lưu tình, Lưu Họa Y cả khuôn mặt đẫm nước mắt, nhất định không có kêu một tiếng.
kiếp."
Lâm Thành Nhân đứng dậy, thấp giọng mắng: "Mẹ
Nhìn hắn bỏ đi, Lưu Họa Y từ dưới đất bò dậy, nhặt quần áo bị xé nát, chạy vọt vào phòng tắm.
Nước ấm không thể giảm bớt cơn đau của cô, cô quơ quào trong bồn tắm, ra sức xoa nắn thân thể, cuốn hai chân lại, ôm lấy bả vai, cô nói với mình, không sao hết, không sao hết, nhưng không ngăn được nước mắt chảy xuống, tựa như dây đàn gảy lên không ngừng rung động.
gì?
Nội tâm đau đớn khiến cho cô òa khóc.
Anh trai... Ba...
Con nên làm cái gì đây? Tôi rốt cuộc nên làm cái
Có thể cứu cô thoát khỏi tên ác ma này, cô không muốn ở bên cạnh hắn.
Cô thật sự... thật sự đau...
Lâm Thành Nhân ngồi cả đêm trong thư phòng, tiếng khóc thút thít từ phòng bên cạnh truyền tới khiến hắn tâm phiên ý loạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô một mực quanh quẩn trong đầu hắn, nước mắt của cô, tiếng kêu gào của cô, đều không khỏi kích thích hắn.
lại.
Lâm Thành Nhân hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt
Thật chẳng lẽ nên giống như Chú Hiểu nói, buông tha cho cô?
Trong đầu Lâm Thành Nhân lướt qua một suy nghĩ, ngay sau đó bị chính hắn xóa đi.
Lâm Thành Nhân phiền não, cầm quần áo lên vọt ra khỏi cửa. Lái xe tới quán bar quen thuộc..
Lâm Thành Nhân là khách VIP, bảo vệ quán đương nhiên không thể quen hơn với hắn.
Bảo vệ cứ theo thói quen thường ngày của hắn, tìm cho hắn một vị trí vắng vẻ. Trên bàn Lâm Thành Nhân ngồi bày đầy rượu, hắn không ngừng nốc vào.
Người đàn bà đáng chết. Nếu nghe lời hắn bằng một nửa những người đàn bà khác, hắn sẽ đối xử với cô tới mức đó sao?
Nếu cô ngoan ngoãn chịu thuận theo hắn, vậy hắn nhất định sẽ đem tất cả những gì tốt nhất hết thảy đưa đến trước mặt cô.
Lâm Thành Nhân nhếch mép, trong lòng hắn phảng phất có hai con người đang cãi vã.
Một người nói, Lâm Thành Nhân mi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Mi có biết Lưu Họa Y là ai không? Cô là con gái kẻ thù của mi. Mi luôn muốn hành hạ cô ta. Tận lực hành hạ cô ta.
Mà một người khác phản bác, Lâm Thành Nhân, ân oán đời trước không liên quan gì đến cô. Đừng hành hạ cô nữa. Cô bất quá chỉ là một con người đáng thương. Buông tha cho cô đi. Buông tha cho cô đi.
Buông tha cô?
Lâm Thành Nhân thoáng qua ba chữ. Buông tha cô? Được sao?
Không, tuyệt đối không thể.
Hắn muốn hành hạ cô, cả đời cô phải sống trong thống khổ.
Hắn muốn cô yêu hắn. Sau đó nhìn hắn cùng một người đàn bà khác gắn bó keo sơn, ngọt ngào hạnh phúc.
lớn.
Lâm Thành Nhân nâng ly rượu lên, nốc một hớp
"Thành Thông?"
Lâm Thành Nhân vẫy vẫy tay, tỏ ý muốn cô lên giường.
Lưu Họa Y mím môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn chậm chạp trèo lên giường.
Cô nằm xuống sát mép giường, cách hắn xa một chút, cô vẫn không quen Lâm Thành Nhân ở bên cạnh cô, cô
không thích.
Lâm Thành Nhân cau mày, đưa tay ôm cô, Lưu Họa Y theo bản năng rụt người lại.
"Giả bộ thanh cao cho ai coi?"
"Lưu Họa Y, tôi hy vọng cô chưa quên chuyện cô được tôi mua về.”
"Tôi có bản lãnh cứu ba cô ra, thì cũng có bản lãnh tổng ông ta trở vào. Có gan thì cô thử xem.”
Lưu Họa Y ngẩn người, không giãy giụa nữa, mặc cho hắn vuốt ve trên người cô.
Lâm Thành Nhân thấy cô nằm như cá chết ở trên giường, một chút phản ứng cũng không có, nhất thời bốc hỏa.
"Cô không muốn cùng tôi ngủ chung một giường?" Lưu Họa Y tỉnh bơ.
Lâm Thành Nhân hung ác trừng mắt, cười lạnh kéo cô
từ bên kia giường qua, xé quần áo trên người cô.
Lưu Họa Y giãy giụa, bị Lâm Thành Nhân đá xuống đất. Cô nằm trên đất, căm hận nhìn hắn.
Cô càng tức giận, Lâm Thành Nhân càng vui vẻ.
Hắn đứng dậy, nắm tóc cô kéo đến trước mặt mình. Lưu Họa Y hoảng sợ nhìn hắn, lắc lắc đầu,
"Không..."
"Bây giờ biết nói rồi?" Lâm Thành Nhân cười nhạt, túm cô đẩy ngã ra đất, đè người lên...
Π
" Nếu cô ngoan ngoãn chiều ý tôi một chút, tôi sẽ cân nhắc nhẹ tay với cô."
Cảm giác đau đớn khiến Lưu Họa Y trong nháy mắt chảy nước mắt.
Cảm giác đau đớn xâm nhập cơ thể, Lưu Họa Y căn bản không nghe rõ lời hắn, vung tay nện lên bả vai hắn. Lâm Thành Nhân thờ ơ, những thứ này đối với hắn mà nói đều không đau không ngứa, không ăn nhằm gì với hăn.
Hắn hôn lên môi cô, bá đạo hút lấy hương thơm của cô, Lưu Họa Y vùng vẫy, cắn một cái lên miệng hắn.
Thân người Lâm Thành Nhân ưõn về phía sau một chút, ngẩng đầu lên lau máu tươi trên miệng. Gân xanh trên trán nổi lên, Lưu Họa Y sợ hãi rùng mình.
Không đợi Lưu Họa Y kịp phản ứng, Lâm Thành Nhân lại bắt đầu động tác...
Cô nén nước mắt, cắn môi dưới bật máu.
Đau quá. Cô đau quá.
Cảm giác đau đớn xâm nhập thân thế từng cơn, trong lòng cô khó chịu muốn ứa máu.
Cô thật muốn trốn thoát. Thật muốn trốn thoát khỏi tên ác ma này.
Đôi mắt Lưu Họa Y trống rỗng, không hề có một tia cảm xúc nào.
Cô không giãy dụa nữa, nằm lặng dưới người hắn, mặc Lâm Thành Nhân làm gì thì làm.
Nhìn bộ dáng này của cô, hắn nổi giận, hắn ghét nhất chính là cô như bây giờ.
Hận nhất cô không khóc không la. Nếu cô là nghe lời một chút, hắn sẽ nhẹ tay với cô hơn một chút. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều quật cường như vậy.
Vậy thì không thể trách hắn.
Hết thảy những thứ này đều là lỗi do cô, cô tự mình gánh chịu.
Hắn xuống tay không chút lưu tình, Lưu Họa Y cả khuôn mặt đẫm nước mắt, nhất định không có kêu một tiếng.
kiếp."
Lâm Thành Nhân đứng dậy, thấp giọng mắng: "Mẹ
Nhìn hắn bỏ đi, Lưu Họa Y từ dưới đất bò dậy, nhặt quần áo bị xé nát, chạy vọt vào phòng tắm.
Nước ấm không thể giảm bớt cơn đau của cô, cô quơ quào trong bồn tắm, ra sức xoa nắn thân thể, cuốn hai chân lại, ôm lấy bả vai, cô nói với mình, không sao hết, không sao hết, nhưng không ngăn được nước mắt chảy xuống, tựa như dây đàn gảy lên không ngừng rung động.
gì?
Nội tâm đau đớn khiến cho cô òa khóc.
Anh trai... Ba...
Con nên làm cái gì đây? Tôi rốt cuộc nên làm cái
Có thể cứu cô thoát khỏi tên ác ma này, cô không muốn ở bên cạnh hắn.
Cô thật sự... thật sự đau...
Lâm Thành Nhân ngồi cả đêm trong thư phòng, tiếng khóc thút thít từ phòng bên cạnh truyền tới khiến hắn tâm phiên ý loạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô một mực quanh quẩn trong đầu hắn, nước mắt của cô, tiếng kêu gào của cô, đều không khỏi kích thích hắn.
lại.
Lâm Thành Nhân hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt
Thật chẳng lẽ nên giống như Chú Hiểu nói, buông tha cho cô?
Trong đầu Lâm Thành Nhân lướt qua một suy nghĩ, ngay sau đó bị chính hắn xóa đi.
Lâm Thành Nhân phiền não, cầm quần áo lên vọt ra khỏi cửa. Lái xe tới quán bar quen thuộc..
Lâm Thành Nhân là khách VIP, bảo vệ quán đương nhiên không thể quen hơn với hắn.
Bảo vệ cứ theo thói quen thường ngày của hắn, tìm cho hắn một vị trí vắng vẻ. Trên bàn Lâm Thành Nhân ngồi bày đầy rượu, hắn không ngừng nốc vào.
Người đàn bà đáng chết. Nếu nghe lời hắn bằng một nửa những người đàn bà khác, hắn sẽ đối xử với cô tới mức đó sao?
Nếu cô ngoan ngoãn chịu thuận theo hắn, vậy hắn nhất định sẽ đem tất cả những gì tốt nhất hết thảy đưa đến trước mặt cô.
Lâm Thành Nhân nhếch mép, trong lòng hắn phảng phất có hai con người đang cãi vã.
Một người nói, Lâm Thành Nhân mi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Mi có biết Lưu Họa Y là ai không? Cô là con gái kẻ thù của mi. Mi luôn muốn hành hạ cô ta. Tận lực hành hạ cô ta.
Mà một người khác phản bác, Lâm Thành Nhân, ân oán đời trước không liên quan gì đến cô. Đừng hành hạ cô nữa. Cô bất quá chỉ là một con người đáng thương. Buông tha cho cô đi. Buông tha cho cô đi.
Buông tha cô?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!