Chẳng mấy chốc luật sư đã tới rồi, Lâm Thành Công ngồi trên sofa, ánh mắt luật sư lởn vởn quanh hai người, buông lỏng cà vạt, "Thành Công, người đó là anh cậu. Cậu nhờ tôi giúp cậu, khởi kiện đánh phủ đầu anh cậu? .
Thành Công không mở miệng, Lưu Họa Y tiếp lời, "Sai rồi, là giúp tôi”
Luật sư càng hoang mang, vợ kiện chồng không phải vì ly dị chia tài sản mà bởi vì người nhà mẹ đẻ sao?
"Khó. Rất khó. Cực kỳ khó." Hắn than thở, "Đừng nói bây giờ ngay cả ba cô cũng không được gặp, cho dù là được gặp, cũng không chắc chắn có thể bảo lãnh ra được."
Luật sư khẽ mỉm cười, tiếp tục nói với Lưu Họa Y: "Nếu không như vầy đi. Cô đi cầu xin Lâm Thành Nhân, nói
không chừng cô làm hắn vui vẻ, chuyện gì cũng bỏ qua được."
Sắc mặt Lưu Họa Y lạnh lẽo, Lâm Thành Công đằng hằng một tiếng đứng lên đập vào người hắn.
"Cậu nói mê sảng cái gì vậy? Tôi nhờ cậu tới giúp cô ấy. Không phải làm quân sư hiến kế tào lao.”
Luật sư không thèm để ý, sửa lại cổ áo sơ mi, mặt lạnh, "Thành Công, anh cậu là người như thế nào cậu còn không hiểu? Nếu không phải chính anh ta đồng ý, chỉ sợ dù là ông trời cũng không có cách cứu cô.
Không gian yên tĩnh.
Lâm Thành Công ngã ngồi lên sofa, tay ôm mặt, tuyệt vọng chua xót.
Ngược lại, Lưu Họa Y ngược lại đây bình tĩnh. Cô nhếch mép, "Anh nói không sai."
"Tôi sẽ đi tìm Lâm Thành Nhân." Cô suy nghĩ một chút nói tiếp, "Nhưng anh có thể giúp tôi một chuyện không?"
Luật sư gật đầu.
Lưu Họa Y nói, "Tôi muốn biết năm đó mẹ tôi và người nhà họ Lâm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”
"Được . Tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng.
Sau khi luật sư đi, Lưu Họa Y vỗ vai Lâm Thành Công, "Cậu về nhà đi."
Lâm Thành Công lắc đầu, "Tôi muốn đi theo cô gặp
anh tôi
Ánh mắt hắn kiên định, Lưu Họa Y ánh mắt lạnh lẽo, "Tốt nhất không nên.”
"..." Lâm Thành Công cúi đầu, thầm chửi mình vô dụng.
Hắn luôn miệng nói thích cô, nói phải bảo vệ cô, nói không để cho cô rơi lệ nữa, nhưng bây giờ hắn ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Lâm Thành Công cảm thấy mình rất vô dụng.
Hai người đứng đối diện nhau, điện thoại di động của Lưu Họa Y reo lên, cô nhận điện thoại, giọng con gái lo lắng, "Lưu Họa Y cậu không sao chứ? . Bây giờ cậu ở đâu?"
Lưu Họa Y cong cong khóe miệng, vào giờ phút này còn có người gọi điện thoại tới cũng chỉ Huỳnh Cẩn Mai. "Tớ không sao, đang ở nhà."
"Không sao thì tốt, trên internet và báo chí nói những gì câu đừng để ý. Bây giờ việc cần kíp chính là cứu bác trai ra."
"Báo?" Lưu Họa Y mặt đầy nghi ngờ.
"Cậu không biết sao?" Huỳnh Cẩn Mai kêu lên.
"Tớ không biết." Lưu Họa Y vừa nói, lập tức cúp máy, lấy điện thoại di động lên mạng kiểm tra một chút, "Cạch" một tiếng, điện thoại di động trực tiếp rơi xuống đất.
Trên mang đều là tin tức ba cô bị bắt, không chỗ nào không có.
Tin tức trang bìa chiếm hai phần ba, màu đỏ nhức mắt cộng thêm kiểu chữ to tướng đập vào mắt: Thiên kim tiểu thư An Gia, bán mình cứu cha.
Sau đó màn hình hiện lên giấy hôn thú của Lưu Họa Y cùng Lâm Thành Nhân. Còn có một tờ hóa thuận không biết ở đâu ra in lên sờ sờ.
Lưu Họa Y nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm
Lâm Thành Nhân ra hàng ngàn mảnh.
Tin tức nói cô dùng mười triệu bán mình cho Lâm Thành Nhân. Lợi dụng Lâm Thành Nhân cứu An Gia. Cảm giấc bị khuất nhục lập tức ập tới.
Cô rốt cuộc đã biết tại sao thời điểm kết hôn ban đầu không có thông báo với truyền thông. Không thông báo bất kỳ người nào. Không có xe hoa không có hôn lễ.
Tất cả đều là kế hoạch của Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Công sửng sốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Họa Y lao ra cửa, hắn cúi đầu, ngay cả dũng khí ngăn lại cô cũng không có.
Lưu Họa Y lái xe đến trước cửa tập đoàn Đế Quốc, cô hít một hơi thật sâu, vọt vào.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa đến đây, cô gái trực quầy tiếp tân cũng không biết cô. Cô nói cô muốn gặp Lâm Thành Nhân, tiếp tân mỉm cười hỏi cô có hẹn trước hay không.
Lưu Họa Y nói không có, sắc mặt tiếp tân liền trở nên khinh thường, tự động quy chụp cô thuộc dạng đàn bà là lợi õng ẹo thường vây quanh hắn, lại là một cô ả muốn leo lên giường Lâm Thành Nhân.
Lưu Họa Y cũng không nổi giận, thừa dịp tiếp tân không chú ý, đi theo nhân viên chạy vào thang máy. Bấm tầng 34.
Lúc vừa tới cô đã nghe nói Lâm Thành Nhân họp ở tầng 34.
Lưu Họa Y giật giật khóe môi, cố gắng giữ nụ cười trên mặt, khiến người ta không thể nhìn ra, trong vòng một ngày cô liên tục trải qua hai lần đả kích.
Chẳng mấy chốc luật sư đã tới rồi, Lâm Thành Công ngồi trên sofa, ánh mắt luật sư lởn vởn quanh hai người, buông lỏng cà vạt, "Thành Công, người đó là anh cậu. Cậu nhờ tôi giúp cậu, khởi kiện đánh phủ đầu anh cậu? .
Thành Công không mở miệng, Lưu Họa Y tiếp lời, "Sai rồi, là giúp tôi”
Luật sư càng hoang mang, vợ kiện chồng không phải vì ly dị chia tài sản mà bởi vì người nhà mẹ đẻ sao?
"Khó. Rất khó. Cực kỳ khó." Hắn than thở, "Đừng nói bây giờ ngay cả ba cô cũng không được gặp, cho dù là được gặp, cũng không chắc chắn có thể bảo lãnh ra được."
Luật sư khẽ mỉm cười, tiếp tục nói với Lưu Họa Y: "Nếu không như vầy đi. Cô đi cầu xin Lâm Thành Nhân, nói
không chừng cô làm hắn vui vẻ, chuyện gì cũng bỏ qua được."
Sắc mặt Lưu Họa Y lạnh lẽo, Lâm Thành Công đằng hằng một tiếng đứng lên đập vào người hắn.
"Cậu nói mê sảng cái gì vậy? Tôi nhờ cậu tới giúp cô ấy. Không phải làm quân sư hiến kế tào lao.”
Luật sư không thèm để ý, sửa lại cổ áo sơ mi, mặt lạnh, "Thành Công, anh cậu là người như thế nào cậu còn không hiểu? Nếu không phải chính anh ta đồng ý, chỉ sợ dù là ông trời cũng không có cách cứu cô.
Không gian yên tĩnh.
Lâm Thành Công ngã ngồi lên sofa, tay ôm mặt, tuyệt vọng chua xót.
Ngược lại, Lưu Họa Y ngược lại đây bình tĩnh. Cô nhếch mép, "Anh nói không sai."
"Tôi sẽ đi tìm Lâm Thành Nhân." Cô suy nghĩ một chút nói tiếp, "Nhưng anh có thể giúp tôi một chuyện không?"
Luật sư gật đầu.
Lưu Họa Y nói, "Tôi muốn biết năm đó mẹ tôi và người nhà họ Lâm rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”
"Được . Tôi sẽ giúp cô điều tra rõ ràng.
Sau khi luật sư đi, Lưu Họa Y vỗ vai Lâm Thành Công, "Cậu về nhà đi."
Lâm Thành Công lắc đầu, "Tôi muốn đi theo cô gặp
anh tôi
Ánh mắt hắn kiên định, Lưu Họa Y ánh mắt lạnh lẽo, "Tốt nhất không nên.”
"..." Lâm Thành Công cúi đầu, thầm chửi mình vô dụng.
Hắn luôn miệng nói thích cô, nói phải bảo vệ cô, nói không để cho cô rơi lệ nữa, nhưng bây giờ hắn ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Lâm Thành Công cảm thấy mình rất vô dụng.
Hai người đứng đối diện nhau, điện thoại di động của Lưu Họa Y reo lên, cô nhận điện thoại, giọng con gái lo lắng, "Lưu Họa Y cậu không sao chứ? . Bây giờ cậu ở đâu?"
Lưu Họa Y cong cong khóe miệng, vào giờ phút này còn có người gọi điện thoại tới cũng chỉ Huỳnh Cẩn Mai. "Tớ không sao, đang ở nhà."
"Không sao thì tốt, trên internet và báo chí nói những gì câu đừng để ý. Bây giờ việc cần kíp chính là cứu bác trai ra."
"Báo?" Lưu Họa Y mặt đầy nghi ngờ.
"Cậu không biết sao?" Huỳnh Cẩn Mai kêu lên.
"Tớ không biết." Lưu Họa Y vừa nói, lập tức cúp máy, lấy điện thoại di động lên mạng kiểm tra một chút, "Cạch" một tiếng, điện thoại di động trực tiếp rơi xuống đất.
Trên mang đều là tin tức ba cô bị bắt, không chỗ nào không có.
Tin tức trang bìa chiếm hai phần ba, màu đỏ nhức mắt cộng thêm kiểu chữ to tướng đập vào mắt: Thiên kim tiểu thư An Gia, bán mình cứu cha.
Sau đó màn hình hiện lên giấy hôn thú của Lưu Họa Y cùng Lâm Thành Nhân. Còn có một tờ hóa thuận không biết ở đâu ra in lên sờ sờ.
Lưu Họa Y nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm
Lâm Thành Nhân ra hàng ngàn mảnh.
Tin tức nói cô dùng mười triệu bán mình cho Lâm Thành Nhân. Lợi dụng Lâm Thành Nhân cứu An Gia. Cảm giấc bị khuất nhục lập tức ập tới.
Cô rốt cuộc đã biết tại sao thời điểm kết hôn ban đầu không có thông báo với truyền thông. Không thông báo bất kỳ người nào. Không có xe hoa không có hôn lễ.
Tất cả đều là kế hoạch của Lâm Thành Nhân.