Lưu Họa Y hoàn toàn nổi cáu: "Anh tới bây giờ
cũng không chịu nói một câu với tôi, anh thật sự không muốn nói à? Hay anh căn bản chính là một người cầm? Đã như vậy, tại sao ngày hôm đó anh muốn hôn tôi?"
Người đàn ông kinh ngạc, trong mắt vô cùng ưu thương, có chút khổ sở nhìn cô, biểu cảm trên mặt hắn làm cho Lưu Họa Y lập tức ngây dại... Thì ra hắn thật sự là người câm. .
Chẳng trách hắn không muốn đi ra ngoài. Chẳng trách hắn phải ẩn trốn. Cũng là bởi vì hắn là người cầm. Cho nên không muốn thấy bất kỳ ai, trong lòng đầy tự ti.
Nghĩ tới đây, Lưu Họa Y hết sức áy náy nhìn hắn, thấp giọng nói, "Xin lỗi, tôi thật không biết... Tôi mới vừa... tôi không nên nói chuyện lớn tiếng như vậy với anh... Thật xin lỗi..."
Lưu Họa” ngơ ngác nhìn hắn, hắn có gương mặt vô cùng đẹp trai, khiến cho cô thần hồn điện đảo, đột nhiên nghĩ đến... Người này sẽ không phải là Lâm Thành Nhân đấy chứ?.
Lưu Họai bị ý tưởng vừa đột nhiên manh nha trong đầu mình dọa cho sợ hết hồn, không nhịn được rùng mình một cái.
Chẳng qua là... Lâm Thành Nhân căn bản cũng không có tính tình ôn nhu như vậy, không thể nào nhìn cô bằng vẻ cưng chịu như vậy. Hắn đối với
cô ngoài độc mồm độc miệng thì chính là lạnh lùng.
Hơn nữa Lâm Thành Nhân mỗi ngày đều đi làm, cô mỗi ngày đều có nghe được tiếng còi xe hơi tích tích trở về.
Mà người đàn ông này mỗi ngày đều ở nhà, đều ở trong phòng vẽ, căn bản cũng không thể nào... .
Cái này... Lưu Họa, dùng sức lắc mạnh đầu.
Người đàn ông đứng trước mặt Lưu Họa Y cười khẽ một tiếng, hắn đi tới cầm tay cô, bàn tay ấm áp nhất thời bao trọn bàn tay nhỏ nhắn, đồng thời lòng bàn tay không tự chủ còn hơi rịn ra mồ hôi.
Trên khuôn mặt tựa như bạch ngọc của Lưu Họa đỏ ửng lên một cách khả nghi.
Hắn kéo tay cô ngồi vào trước giá vẽ, đặt cô ngồi trên ghế, cầm cọ lên đưa cho cô, đồng thời cũng nắm lấy tay cô.
Lưu Họa” ngẩn ra, người đàn ông từ phía sau bao bọc cô, trên giá là một hình vẽ gì đó mà giờ phút này cô không còn nhìn rõ nữa.
Mặt mày Lưu Họa: đỏ ửng kéo dài đến tận sau tai, cho tới bây giờ cô vẫn từng được người khác bao bọc như vậy.
Thì ra cảm giác này lại là như vậy... Ấm áp...
Lòng cô không cách nào bình tĩnh nổi, căn bản cô không biết hắn dẫn dắt cô vẽ cái gì.
Cho đến hắn buông tay cô ra.
Lưu Họa” đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy trên tranh vẽ hai người đang ngồi ở trước cửa sổ, nhưng người trong tranh chỉ có một bên sườn mặt, không phải chính diện.
Lưu Họacẩn thận nhìn đường bét trong tranh, càng phát giác người con gái trong tranh là mình.
Cô quay đầu lại, không dám tin chỉ chỉ vào mình.
Người đàn ông gật đầu mỉm cười.
Ngay sau đó, hắn cầm bút chì lên, viết xuống giấy vẽ:Tặng em, my angel. .
Đây là lần đầu tiên hắn nói với cô. Mặc dù chỉ là dùng bút.
Lưu Họa” trong lòng dâng lên từng cơn sóng rung động, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Lưu Họa Y hoàn toàn nổi cáu: "Anh tới bây giờ
cũng không chịu nói một câu với tôi, anh thật sự không muốn nói à? Hay anh căn bản chính là một người cầm? Đã như vậy, tại sao ngày hôm đó anh muốn hôn tôi?"
Người đàn ông kinh ngạc, trong mắt vô cùng ưu thương, có chút khổ sở nhìn cô, biểu cảm trên mặt hắn làm cho Lưu Họa Y lập tức ngây dại... Thì ra hắn thật sự là người câm. .
Chẳng trách hắn không muốn đi ra ngoài. Chẳng trách hắn phải ẩn trốn. Cũng là bởi vì hắn là người cầm. Cho nên không muốn thấy bất kỳ ai, trong lòng đầy tự ti.
Nghĩ tới đây, Lưu Họa Y hết sức áy náy nhìn hắn, thấp giọng nói, "Xin lỗi, tôi thật không biết... Tôi mới vừa... tôi không nên nói chuyện lớn tiếng như vậy với anh... Thật xin lỗi..."
Lưu Họa” ngơ ngác nhìn hắn, hắn có gương mặt vô cùng đẹp trai, khiến cho cô thần hồn điện đảo, đột nhiên nghĩ đến... Người này sẽ không phải là Lâm Thành Nhân đấy chứ?.
Lưu Họai bị ý tưởng vừa đột nhiên manh nha trong đầu mình dọa cho sợ hết hồn, không nhịn được rùng mình một cái.
Chẳng qua là... Lâm Thành Nhân căn bản cũng không có tính tình ôn nhu như vậy, không thể nào nhìn cô bằng vẻ cưng chịu như vậy. Hắn đối với
cô ngoài độc mồm độc miệng thì chính là lạnh lùng.
Hơn nữa Lâm Thành Nhân mỗi ngày đều đi làm, cô mỗi ngày đều có nghe được tiếng còi xe hơi tích tích trở về.
Mà người đàn ông này mỗi ngày đều ở nhà, đều ở trong phòng vẽ, căn bản cũng không thể nào... .
Cái này... Lưu Họa, dùng sức lắc mạnh đầu.
Người đàn ông đứng trước mặt Lưu Họa Y cười khẽ một tiếng, hắn đi tới cầm tay cô, bàn tay ấm áp nhất thời bao trọn bàn tay nhỏ nhắn, đồng thời lòng bàn tay không tự chủ còn hơi rịn ra mồ hôi.
Trên khuôn mặt tựa như bạch ngọc của Lưu Họa đỏ ửng lên một cách khả nghi.
Hắn kéo tay cô ngồi vào trước giá vẽ, đặt cô ngồi trên ghế, cầm cọ lên đưa cho cô, đồng thời cũng nắm lấy tay cô.
Lưu Họa” ngẩn ra, người đàn ông từ phía sau bao bọc cô, trên giá là một hình vẽ gì đó mà giờ phút này cô không còn nhìn rõ nữa.
Mặt mày Lưu Họa: đỏ ửng kéo dài đến tận sau tai, cho tới bây giờ cô vẫn từng được người khác bao bọc như vậy.
Thì ra cảm giác này lại là như vậy... Ấm áp...
Lòng cô không cách nào bình tĩnh nổi, căn bản cô không biết hắn dẫn dắt cô vẽ cái gì.
Cho đến hắn buông tay cô ra.
Lưu Họa” đột nhiên ngẩn ra, chỉ thấy trên tranh vẽ hai người đang ngồi ở trước cửa sổ, nhưng người trong tranh chỉ có một bên sườn mặt, không phải chính diện.
Lưu Họacẩn thận nhìn đường bét trong tranh, càng phát giác người con gái trong tranh là mình.
Cô quay đầu lại, không dám tin chỉ chỉ vào mình.
Người đàn ông gật đầu mỉm cười.
Ngay sau đó, hắn cầm bút chì lên, viết xuống giấy vẽ:Tặng em, my angel. .
Đây là lần đầu tiên hắn nói với cô. Mặc dù chỉ là dùng bút.
Lưu Họa” trong lòng dâng lên từng cơn sóng rung động, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa.