Nghĩ tới đây, nội tâm Lưu Họa Y bỗng nhiên có chút áy náy
Có lẽ giống như Chú Hiểu nói, thật ra thì bản chất hắn không phải xấu, cần chỉ có thể dùng vẻ cay nghiệt lạnh lùng che giấu nội tâm không yên Ổn!
Lưu Họa Y nhếch nụ cười tự giễu. Bỏ đi bỏ đi, chuyện của mình còn chưa hiểu rõ còn đi để ý chuyện người khác!
Cô khép mắt, che giấu tâm phiền ý loạn của mình.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể moi từ trong miệng Ngọc Anh những chuyện liên quan tới anh trai!
Nếu là lúc này có người có thể giúp cô thì đúng là tốt...
Lưu Họa Y khi tỉnh ngủ đã là một giờ trưa.
Người bên cạnh đã sớm không còn ở đó, Lưu Họa thoải mái lăn một vòng, ngáp dài một tiếng, vươn vai.
Tối hôm qua sau khi trở lại từ nhà họ Lưu, Lâm Thành Nhân trực tiếp ném cô dán lên tường
và lại bắt đầu... Hắn gặm cắn cổ cô, giống như quỷ hút máu, hắn lưu lại dấu vết hết cái này đến cái khác trên người cô.
Cô tựa như đã bị hắn đối xử thô bạo thành quen, trong lúc hắn vầy và cơ thể cô, mơ hồ lại có được khoái cảm!
Cô mơ mơ màng màng run rẩy dưới người hắn, sau đó nghe hắn trầm thấp cười khẽ, mang chút đắc ý.
Hắn hành hạ cô điên cuồng không chút tiết chế, cho đến khi cả người có đầy mồ hôi, mê man
ngú.
Lưu Họa, lấy lại tinh thần, vỗ vỗ lên gương mặt đang xấu hổ đỏ bừng, rồi vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên vọt vào phòng tắm.
"Tỉnh táo lại! Tỉnh táo!" Cô vừa cảnh cáo mình, vừa chìm vào trong nước, định dùng cách này khiến mình thanh tỉnh lại.
Lưu Họa Y mày không thể mắc kẹt trong hành hạ của hắn như vậy! Hắn bất quá coi mày như là công cụ phát tiết! Mày không thể tùy tiện đầu hàng như vậy!
Cô âm thầm nói với mình từ đáy lòng!
Tắm xong thay quần áo sạch sẽ, Lưu Họa Y nhớ đến việc mình sắp phải đi học, cũng chưa chuẩn bị thứ gì cả!
Suy nghĩ một chút, liền cầm lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Thành Nhân.
Tự đánh ngày đó đem Lâm Thành Nhân đập sau này, hắn cũng không nữa hạn chế mình đời người tự do. Nhưng là vì để tránh cho hắn không oán vô cớ lửa giận, Lưu Họa Y vẫn cảm thấy cùng hắn nói một tiếng tương đối khá!
"A lo."
"À... Là tôi!"
"Có chuyện gì?"
"Cái đó, tôi sắp phải đi học, muốn ra ngoài mua ít đồ đạc, ừm... đồ dùng học tập.".
Bên đầu điện thoại kia Lâm Thành Nhân nhếch nhếch khóe miệng, khẽ gật đầu, "Được. Tôi bảo Chú Hiểu sai người đưa cô đi."
"Không cần, mình tôi đi cũng được!" Lưu Họa Y vội vàng trả lời, cô không muốn có thêm một cái đuôi phiền toái đi theo sau lưng mình.
Lâm Thành Nhân trầm mặc một hồi nói: "Trong gara có xe, cô tự lái ra ngoài đi!"
Lưu Họa Y vui vẻ, sau đó cúp điện thoại, trong nháy mắt liền ấn một chuỗi số quen thuộc.
Điện thoại vang lên chừng mấy tiếng mới có người nghe, “A lô!"
Bên đầu điện thoại kia truyền tới giọng mũi nặng nề, người tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
"Cẩn Mai giờ này cậu còn đang ngủ à ? Mau thức dậy dạo phố với tớ đi!"
Tiếng chuông đinh tai nhức óc cộng thêm tiếng ríu rít của Lưu Yến Thành làm Huỳnh Cần Mai thức tỉnh, cô nhìn tên trên điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Lưu Họa, cô thật sự coi mình là thiên kim tiểu thư à? Cô muốn tôi đi là tôi phải đi ngay? Cô coi tôi là cái gì vậy hả!
Huỳnh Cẩn Mai thanh âm lạnh lùng, "Không đi, chiều bận rồi." Nói xong không chờ Lưu Họa Y kịp phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lưu Họa Y mặt đầy hoang mang, thế này là thế nào? Cần Mai trước giờ chưa từng như vậy!
Lưu Họa Y trừng
Nghĩ tới đây, nội tâm Lưu Họa Y bỗng nhiên có chút áy náy
Có lẽ giống như Chú Hiểu nói, thật ra thì bản chất hắn không phải xấu, cần chỉ có thể dùng vẻ cay nghiệt lạnh lùng che giấu nội tâm không yên Ổn!
Lưu Họa Y nhếch nụ cười tự giễu. Bỏ đi bỏ đi, chuyện của mình còn chưa hiểu rõ còn đi để ý chuyện người khác!
Cô khép mắt, che giấu tâm phiền ý loạn của mình.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa thể moi từ trong miệng Ngọc Anh những chuyện liên quan tới anh trai!
Nếu là lúc này có người có thể giúp cô thì đúng là tốt...
Lưu Họa Y khi tỉnh ngủ đã là một giờ trưa.
Người bên cạnh đã sớm không còn ở đó, Lưu Họa thoải mái lăn một vòng, ngáp dài một tiếng, vươn vai.
Tối hôm qua sau khi trở lại từ nhà họ Lưu, Lâm Thành Nhân trực tiếp ném cô dán lên tường
và lại bắt đầu... Hắn gặm cắn cổ cô, giống như quỷ hút máu, hắn lưu lại dấu vết hết cái này đến cái khác trên người cô.
Cô tựa như đã bị hắn đối xử thô bạo thành quen, trong lúc hắn vầy và cơ thể cô, mơ hồ lại có được khoái cảm!
Cô mơ mơ màng màng run rẩy dưới người hắn, sau đó nghe hắn trầm thấp cười khẽ, mang chút đắc ý.
Hắn hành hạ cô điên cuồng không chút tiết chế, cho đến khi cả người có đầy mồ hôi, mê man
ngú.
Lưu Họa, lấy lại tinh thần, vỗ vỗ lên gương mặt đang xấu hổ đỏ bừng, rồi vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên vọt vào phòng tắm.
"Tỉnh táo lại! Tỉnh táo!" Cô vừa cảnh cáo mình, vừa chìm vào trong nước, định dùng cách này khiến mình thanh tỉnh lại.
Lưu Họa Y mày không thể mắc kẹt trong hành hạ của hắn như vậy! Hắn bất quá coi mày như là công cụ phát tiết! Mày không thể tùy tiện đầu hàng như vậy!
Cô âm thầm nói với mình từ đáy lòng!
Tắm xong thay quần áo sạch sẽ, Lưu Họa Y nhớ đến việc mình sắp phải đi học, cũng chưa chuẩn bị thứ gì cả!
Suy nghĩ một chút, liền cầm lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Thành Nhân.
Tự đánh ngày đó đem Lâm Thành Nhân đập sau này, hắn cũng không nữa hạn chế mình đời người tự do. Nhưng là vì để tránh cho hắn không oán vô cớ lửa giận, Lưu Họa Y vẫn cảm thấy cùng hắn nói một tiếng tương đối khá!
"A lo."
"À... Là tôi!"
"Có chuyện gì?"
"Cái đó, tôi sắp phải đi học, muốn ra ngoài mua ít đồ đạc, ừm... đồ dùng học tập.".
Bên đầu điện thoại kia Lâm Thành Nhân nhếch nhếch khóe miệng, khẽ gật đầu, "Được. Tôi bảo Chú Hiểu sai người đưa cô đi."
"Không cần, mình tôi đi cũng được!" Lưu Họa Y vội vàng trả lời, cô không muốn có thêm một cái đuôi phiền toái đi theo sau lưng mình.
Lâm Thành Nhân trầm mặc một hồi nói: "Trong gara có xe, cô tự lái ra ngoài đi!"
Lưu Họa Y vui vẻ, sau đó cúp điện thoại, trong nháy mắt liền ấn một chuỗi số quen thuộc.
Điện thoại vang lên chừng mấy tiếng mới có người nghe, “A lô!"
Bên đầu điện thoại kia truyền tới giọng mũi nặng nề, người tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ.
"Cẩn Mai giờ này cậu còn đang ngủ à ? Mau thức dậy dạo phố với tớ đi!"
Tiếng chuông đinh tai nhức óc cộng thêm tiếng ríu rít của Lưu Yến Thành làm Huỳnh Cần Mai thức tỉnh, cô nhìn tên trên điện thoại, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét.
Lưu Họa, cô thật sự coi mình là thiên kim tiểu thư à? Cô muốn tôi đi là tôi phải đi ngay? Cô coi tôi là cái gì vậy hả!
Huỳnh Cẩn Mai thanh âm lạnh lùng, "Không đi, chiều bận rồi." Nói xong không chờ Lưu Họa Y kịp phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lưu Họa Y mặt đầy hoang mang, thế này là thế nào? Cần Mai trước giờ chưa từng như vậy!
Lưu Họa Y trừng