Cưỡi ngựa ngắm hoa một loáng cũng không còn gì để xem nữa, kiên nhẫn của Lâm Thành Nhân dần dần phai nhạt, lạnh lùng nhìn người đàn bà trước mắt.
Những thứ toan tính giả vờ trong lòng Lưu Giai Kỳ hắn hiểu rõ hơn ai hết, hắn rất vui lòng chơi với cô, nhưng mà... Nếu chẳng còn gì mới mẻ nữa, hắn coi như không còn hứng thú!
Lúc đi tới phòng của Lưu Giai Kỳ, cô đột nhiên la to một tiếng: "Ai da! Thành Thông..." Sau đó nhào mạnh một cái, trực tiếp đẩy ngã Lâm Thành Nhân xuống đất.
Lâm Thành Nhân hơi hé mắt ra, nhìn Lưu Giai Kỳ mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi bò dậy từ trên người hắn, thỏ thẻ: "Thành Thông, chân chị bị vọp bẻ."
"Để tôi giúp chị xem một chút!" Lâm Thành Nhận cúi đầu, trong con người đen sâu thẳm mà sáng ngời đột nhiên xét ngang một tia sáng.
Rốt cuộc đã tới!
Hắn đứng dậy đóng cửa lại, cởi áo khoác trên người xuống, ôm lấy Lưu Giai Kỳ bế lên giường.
Ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài vuốt ve bắp chân của cô.
"Ưm -" Lưu Giai Kỳ hừ nhẹ, sắc mặt đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu. .
"Đau không?" Trong hắn mắt mang thương tiếc, trong thanh âm có vẻ dịu dàng không nói ra được.
Lưu Giai Kỳ cắn môi dưới, hai mắt mờ mờ ánh lệ.
Cô đưa tay cầm tay hắn, "Thành Thông..."
Lâm Thành Nhân giương mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo rõ ràng.
"Tôi.. rất thích cậu!" Lưu Giai Kỳ cúi đầu xuống, hai gò má đỏ ửng.
"Lúc tôi tụ họp với bạn bè lần đầu tiên thấy cậu liền bị cậu hấp dẫn sâu sắc! Đôi mày cậu, đôi mắt cậu đều khắc sâu trong lòng tôi...".
"Tôi biết có lẽ cậu căn bản không nhớ tôi nhưng là tôi vẫn không thể không thích cậu!"
Lâm Thành Nhân nhíu mày, trở tay cầm tay cô, "Lúc nào?"
"Trước đây không lâu. Khi đó cậu còn chưa đính hôn cùng em gái, tôi biết tôi không xứng với cậu, cho nên tôi càng muốn cố gắng một chút, tranh thủ để mình xứng với cậu! Nhưng mà..."
Lưu Giai Kỳ nói tới đây dừng lại một chút, một đôi mắt đẫm lệ yêu kiều nhìn Lâm Thành
Nhân, tràn đầy thâm tình.
"Nhưng cậu lại đính hôn cùng em gái!"
"Tôi không thể cướp chồng của em gái, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu cưới cô ấy... Nhưng mà Thành Thông, trong một khắc tôi nhìn thấy cậu, tôi liền không nhịn được, tôi không nhịn được ý muốn phải nói cho cậu biết, tôi yêu cậu rất nhiều!".
Lâm Thành Nhân thầm than, ôm cô vào trong ngực mình, trong mắt là chán ghét nhưng cô không nhìn thấy!
Đàn bà nhà họ Lưu đều diễn xuất giỏi như vậy sao?Yêu hắn? Hay là yêu tiền của hắn?
Lâm Thành Nhân trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt, nếu không phải nhìn ra Lưu Giai Kỳ có thể lợi dụng, ngay cả một ngón tay cô hắn cũng không thèm đụng tới!
"Tôi không biết cô lại thâm tình đối với tôi như vậy, chỉ tiếc chúng ta chậm một bước, nếu có thể gặp cô sớm hơn một chút..."
Lưu Giai Kỳ nghe Lâm Thành Nhân nói như vậy, trong lòng vui vẻ, xem ra lời mình nói quả nhiên hiệu quả!
"Không sao cả! Tôi không ngại! Chỉ cần cậu có thể yêu tôi dù chỉ một chút, tôi cũng thỏa mãn rồi!"
Lưu Giai Kỳ che môi hắn, lắc đầu một cái.
Dưới ánh mắt "Thâm tình thành thực" nhìn chăm chú của Lâm Thành Nhân, Lưu Giai Kỳ nhắm mắt lại, muốn hôn Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Nhân mở mắt, hoàn toàn thanh triệt.
Lưu Họa Y, nếu cô nhìn thấy chị ruột cô cùng tôi lăn lộn ở trên giường, cô sẽ như thế nào? !
Nghĩ như vậy, lòng mang mục đích, Lâm Thành Nhân ôm Lưu Giai Kỳ vào lòng, dần dần lún sâu hơn vào nụ hôn này!
Lưu Giai Kỳ cúi đầu, kéo hắn, đẩy Lâm Thành Nhân ngã xuống giường, ngay sau đó cả người nằm ở trên người hắn.
Lâm Thành Nhân cũng không cự tuyệt, hắn vòng qua eo của cô, một tay theo liền lục lọi trong CỔ áo của cô, trong mắt có vẻ không hài lòng, trong lòng lại nghĩ tới Lưu Họa Y...
Bàn tay của hắn
Cưỡi ngựa ngắm hoa một loáng cũng không còn gì để xem nữa, kiên nhẫn của Lâm Thành Nhân dần dần phai nhạt, lạnh lùng nhìn người đàn bà trước mắt.
Những thứ toan tính giả vờ trong lòng Lưu Giai Kỳ hắn hiểu rõ hơn ai hết, hắn rất vui lòng chơi với cô, nhưng mà... Nếu chẳng còn gì mới mẻ nữa, hắn coi như không còn hứng thú!
Lúc đi tới phòng của Lưu Giai Kỳ, cô đột nhiên la to một tiếng: "Ai da! Thành Thông..." Sau đó nhào mạnh một cái, trực tiếp đẩy ngã Lâm Thành Nhân xuống đất.
Lâm Thành Nhân hơi hé mắt ra, nhìn Lưu Giai Kỳ mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi bò dậy từ trên người hắn, thỏ thẻ: "Thành Thông, chân chị bị vọp bẻ."
"Để tôi giúp chị xem một chút!" Lâm Thành Nhận cúi đầu, trong con người đen sâu thẳm mà sáng ngời đột nhiên xét ngang một tia sáng.
Rốt cuộc đã tới!
Hắn đứng dậy đóng cửa lại, cởi áo khoác trên người xuống, ôm lấy Lưu Giai Kỳ bế lên giường.
Ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài vuốt ve bắp chân của cô.
"Ưm -" Lưu Giai Kỳ hừ nhẹ, sắc mặt đỏ đến nỗi có thể nhỏ ra máu. .
"Đau không?" Trong hắn mắt mang thương tiếc, trong thanh âm có vẻ dịu dàng không nói ra được.
Lưu Giai Kỳ cắn môi dưới, hai mắt mờ mờ ánh lệ.
Cô đưa tay cầm tay hắn, "Thành Thông..."
Lâm Thành Nhân giương mắt nhìn cô, ánh mắt trong trẻo rõ ràng.
"Tôi.. rất thích cậu!" Lưu Giai Kỳ cúi đầu xuống, hai gò má đỏ ửng.
"Lúc tôi tụ họp với bạn bè lần đầu tiên thấy cậu liền bị cậu hấp dẫn sâu sắc! Đôi mày cậu, đôi mắt cậu đều khắc sâu trong lòng tôi...".
"Tôi biết có lẽ cậu căn bản không nhớ tôi nhưng là tôi vẫn không thể không thích cậu!"
Lâm Thành Nhân nhíu mày, trở tay cầm tay cô, "Lúc nào?"
"Trước đây không lâu. Khi đó cậu còn chưa đính hôn cùng em gái, tôi biết tôi không xứng với cậu, cho nên tôi càng muốn cố gắng một chút, tranh thủ để mình xứng với cậu! Nhưng mà..."
Lưu Giai Kỳ nói tới đây dừng lại một chút, một đôi mắt đẫm lệ yêu kiều nhìn Lâm Thành
Nhân, tràn đầy thâm tình.
"Nhưng cậu lại đính hôn cùng em gái!"
"Tôi không thể cướp chồng của em gái, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu cưới cô ấy... Nhưng mà Thành Thông, trong một khắc tôi nhìn thấy cậu, tôi liền không nhịn được, tôi không nhịn được ý muốn phải nói cho cậu biết, tôi yêu cậu rất nhiều!".
Lâm Thành Nhân thầm than, ôm cô vào trong ngực mình, trong mắt là chán ghét nhưng cô không nhìn thấy!
Đàn bà nhà họ Lưu đều diễn xuất giỏi như vậy sao?Yêu hắn? Hay là yêu tiền của hắn?
Lâm Thành Nhân trong mắt xẹt qua một tia giễu cợt, nếu không phải nhìn ra Lưu Giai Kỳ có thể lợi dụng, ngay cả một ngón tay cô hắn cũng không thèm đụng tới!
"Tôi không biết cô lại thâm tình đối với tôi như vậy, chỉ tiếc chúng ta chậm một bước, nếu có thể gặp cô sớm hơn một chút..."
Lưu Giai Kỳ nghe Lâm Thành Nhân nói như vậy, trong lòng vui vẻ, xem ra lời mình nói quả nhiên hiệu quả!
"Không sao cả! Tôi không ngại! Chỉ cần cậu có thể yêu tôi dù chỉ một chút, tôi cũng thỏa mãn rồi!"
Lưu Giai Kỳ che môi hắn, lắc đầu một cái.
Dưới ánh mắt "Thâm tình thành thực" nhìn chăm chú của Lâm Thành Nhân, Lưu Giai Kỳ nhắm mắt lại, muốn hôn Lâm Thành Nhân.
Lâm Thành Nhân mở mắt, hoàn toàn thanh triệt.
Lưu Họa Y, nếu cô nhìn thấy chị ruột cô cùng tôi lăn lộn ở trên giường, cô sẽ như thế nào? !
Nghĩ như vậy, lòng mang mục đích, Lâm Thành Nhân ôm Lưu Giai Kỳ vào lòng, dần dần lún sâu hơn vào nụ hôn này!
Lưu Giai Kỳ cúi đầu, kéo hắn, đẩy Lâm Thành Nhân ngã xuống giường, ngay sau đó cả người nằm ở trên người hắn.
Lâm Thành Nhân cũng không cự tuyệt, hắn vòng qua eo của cô, một tay theo liền lục lọi trong CỔ áo của cô, trong mắt có vẻ không hài lòng, trong lòng lại nghĩ tới Lưu Họa Y...
Bàn tay của hắn