Lưu Họa Y bị hai người mặt mũi đầy vẻ nịnh hót, cảm thấy chán ghét cực độ.
"Mẹ đi rửa gọt ít trái cây. Mấy đứa ngồi chờ một chút nhé! Giai Kỳ con xuống tán gẫu với con rể một chút!"
Lưu Họa Y ngẩn ra, người đàn bà này trở mặt biến hình cũng quá quang minh chánh đại đi chứ ?!
Con vợ cả như cô... Không! Con vợ cả như cô còn sỜ SỜ ra đó, lại để cho con gái mình đi tiếp cận chàng rể...
Lưu Họa Y liếc mắt, cô quả thực không chịu nồi!
"Không cần đầu di Mai, chúng tôi lập tức đi ngay!"
Ngọc Anh dừng chân, mặt hơi biến sắc, "Hai đứa vừa mới tới, làm sao phải đi! Ăn xong cơm tối rồi hãy đi! Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp làm mấy món ngon chiêu đãi hai đứa!"
Trên mặt mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng Lưu Họa” mắng bà ta không ra gì cả.
Không phải là muốn tạo cơ hội ngàn vàng cho Con gái bà, để cho cô ta leo lên giường Lâm Thành Nhân sao? Đến nỗi giả bộ làm người tốt bụng sao?
Trong lòng Lưu Họa Y cảm thấy buồn bực. Lưu Giai Kỳ ngồi bên cạnh Lâm Thành Nhân,
giả bộ thẹn thùng.
Người đàn ông này thật là đẹp trai... Tính cách ngang ngược sẵn có khiến cho cô không nhịn được muốn nhào tới!
Lưu Giai Kỳ trong lòng âm thầm động viên chính mình. Cô nhất định phải chiếm được người đàn ông này! Sau đó đạp Lưu Họa” ra ngoài! Để cho cô khóc lóc nhìn mình hạnh phúc cùng Lâm Thành Nhân!
Lâm Thành Nhân nhếch nhếch khóe môi, hết thảy biểu hiện của Lưu Giai Kỳ cẩn thận thu hết vào mắt.
Nhiều hơn một người, hắn cũng không rảnh để cự tuyệt! Nhất là, người này khiến Lưu Họa Y chán ghét!
Nhìn qua Lưu Họa Y, thấy cô có vẻ không nhịn nổi, dáng vẻ không kịp chờ đợi muốn rời khỏi ngay lập tức, Lâm Thành Nhân chậm rãi mở miệng nói: "Đã như vậy, tụi con sẽ ở lại cơm nước xong rồi mới đi!"
Cái gì? !
Lưu Họa Y trợn mắt, không dám tin nhìn Lâm Thành Nhân!
Hắn tuyệt đối là cố ý! Lưu Họa Y hướng hắn trừng quá khứ, Lâm
Thành Nhân cười khẽ, bỏ qua một bên mắt.
Tại sao cứ muốn phải đối nghịch cùng cô! Hắn không thể chiều cô một lần sao!
Mà Ngọc Anh nghe thấy Lâm Thành Nhân trả lời, lập tức cười toét đến tận mang tai, luôn. miệng:" Được ! Vậy mấy đứa trò chuyện với nhau trước, mẹ xuống bếp sai người làm chuẩn bị!"
Lâm Thành Nhân gật đầu một cái.
Cuối cùng không có một ai thèm quan tâm tới Lưu Họa Y, hoàn toàn coi thường cô!
Nhìn Lâm Thành Nhân cùng Lưu Giai Kỳ nói chuyện vui vẻ, Lưu Họay giận mà không chỗ trút, CỘP CỘP nện gót chân đi lên lầu.
Cô đi tới trước cửa phòng Lưu Tử Đằng, dừng lại hồi lâu, cuối cùng mở cửa.
Cảnh trí quen thuộc, tâm trạng lại xa lạ. Cảnh còn người mất.
Chậm rãi đi vào, lòng Lưu Họa Y bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, chỉ có một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn.
Treo trên vách tường màu trắng là những bằng khen, giải thưởng Lưu Tử Đằng giành được từ nhỏ đến lớn, dán chi chít toàn bộ vách tường.
Lưu Họa Y đưa tay vuốt ve, trong đầu từng kỷ niệm một cô từng trải qua với anh lần lượt hiện ra.
Cô còn nhớ cô khi còn bé học không giỏi, nhưng mà anh lại siêu quần bạt tụy, mẹ và ba luôn giễu cợt cô ngốc nghếch, nhưng cô nói đầy nghiêm nghị: Không sao hết, con có anh rồi! Sau này anh sẽ bảo vệ con. Nếu khi lớn lên không tìm được việc làm, anh cũng có thể nuôi con cả đời.
Cô nói chắc như đinh đóng cột, ba mẹ đều ha ha cười to, chỉ có Lưu Tử Đằng nghiêm túc gật đầu.
Cô quá quan tâm đến Lưu Tử Đằng, cho nên sau
Lưu Họa Y bị hai người mặt mũi đầy vẻ nịnh hót, cảm thấy chán ghét cực độ.
"Mẹ đi rửa gọt ít trái cây. Mấy đứa ngồi chờ một chút nhé! Giai Kỳ con xuống tán gẫu với con rể một chút!"
Lưu Họa Y ngẩn ra, người đàn bà này trở mặt biến hình cũng quá quang minh chánh đại đi chứ ?!
Con vợ cả như cô... Không! Con vợ cả như cô còn sỜ SỜ ra đó, lại để cho con gái mình đi tiếp cận chàng rể...
Lưu Họa Y liếc mắt, cô quả thực không chịu nồi!
"Không cần đầu di Mai, chúng tôi lập tức đi ngay!"
Ngọc Anh dừng chân, mặt hơi biến sắc, "Hai đứa vừa mới tới, làm sao phải đi! Ăn xong cơm tối rồi hãy đi! Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp làm mấy món ngon chiêu đãi hai đứa!"
Trên mặt mặc dù mỉm cười, nhưng trong lòng Lưu Họa” mắng bà ta không ra gì cả.
Không phải là muốn tạo cơ hội ngàn vàng cho Con gái bà, để cho cô ta leo lên giường Lâm Thành Nhân sao? Đến nỗi giả bộ làm người tốt bụng sao?
Trong lòng Lưu Họa Y cảm thấy buồn bực. Lưu Giai Kỳ ngồi bên cạnh Lâm Thành Nhân,
giả bộ thẹn thùng.
Người đàn ông này thật là đẹp trai... Tính cách ngang ngược sẵn có khiến cho cô không nhịn được muốn nhào tới!
Lưu Giai Kỳ trong lòng âm thầm động viên chính mình. Cô nhất định phải chiếm được người đàn ông này! Sau đó đạp Lưu Họa” ra ngoài! Để cho cô khóc lóc nhìn mình hạnh phúc cùng Lâm Thành Nhân!
Lâm Thành Nhân nhếch nhếch khóe môi, hết thảy biểu hiện của Lưu Giai Kỳ cẩn thận thu hết vào mắt.
Nhiều hơn một người, hắn cũng không rảnh để cự tuyệt! Nhất là, người này khiến Lưu Họa Y chán ghét!
Nhìn qua Lưu Họa Y, thấy cô có vẻ không nhịn nổi, dáng vẻ không kịp chờ đợi muốn rời khỏi ngay lập tức, Lâm Thành Nhân chậm rãi mở miệng nói: "Đã như vậy, tụi con sẽ ở lại cơm nước xong rồi mới đi!"
Cái gì? !
Lưu Họa Y trợn mắt, không dám tin nhìn Lâm Thành Nhân!
Hắn tuyệt đối là cố ý! Lưu Họa Y hướng hắn trừng quá khứ, Lâm
Thành Nhân cười khẽ, bỏ qua một bên mắt.
Tại sao cứ muốn phải đối nghịch cùng cô! Hắn không thể chiều cô một lần sao!
Mà Ngọc Anh nghe thấy Lâm Thành Nhân trả lời, lập tức cười toét đến tận mang tai, luôn. miệng:" Được ! Vậy mấy đứa trò chuyện với nhau trước, mẹ xuống bếp sai người làm chuẩn bị!"
Lâm Thành Nhân gật đầu một cái.
Cuối cùng không có một ai thèm quan tâm tới Lưu Họa Y, hoàn toàn coi thường cô!
Nhìn Lâm Thành Nhân cùng Lưu Giai Kỳ nói chuyện vui vẻ, Lưu Họay giận mà không chỗ trút, CỘP CỘP nện gót chân đi lên lầu.
Cô đi tới trước cửa phòng Lưu Tử Đằng, dừng lại hồi lâu, cuối cùng mở cửa.
Cảnh trí quen thuộc, tâm trạng lại xa lạ. Cảnh còn người mất.
Chậm rãi đi vào, lòng Lưu Họa Y bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Đồ đạc trong phòng không nhiều, chỉ có một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn.
Treo trên vách tường màu trắng là những bằng khen, giải thưởng Lưu Tử Đằng giành được từ nhỏ đến lớn, dán chi chít toàn bộ vách tường.
Lưu Họa Y đưa tay vuốt ve, trong đầu từng kỷ niệm một cô từng trải qua với anh lần lượt hiện ra.
Cô còn nhớ cô khi còn bé học không giỏi, nhưng mà anh lại siêu quần bạt tụy, mẹ và ba luôn giễu cợt cô ngốc nghếch, nhưng cô nói đầy nghiêm nghị: Không sao hết, con có anh rồi! Sau này anh sẽ bảo vệ con. Nếu khi lớn lên không tìm được việc làm, anh cũng có thể nuôi con cả đời.
Cô nói chắc như đinh đóng cột, ba mẹ đều ha ha cười to, chỉ có Lưu Tử Đằng nghiêm túc gật đầu.
Cô quá quan tâm đến Lưu Tử Đằng, cho nên sau