Bây giờ tất cả mọi chuyện đã rối tung rối mù, anh thực sự rất đau đầu vì không biết phải giải thích với Lưu Họa Y như thế nào để cô hiểu.
Khi trở lại biệt thự, Lưu Họa Y đang làm đồ ăn trong phòng bếp.
Lâm Thành Nhân cũng trùng hợp chưa ăn cơm, tay nghề của cô rất tốt nhưng cô chưa bao giờ nấu cho anh. Lần duy nhất được ăn cơm cô làm là vì có Thành Công ở đây.
Sau khi đứng ở cửa hai phút, Lâm Thành Nhân mới ho nhẹ một tiếng, Lưu Họa Y quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng đang đứng ở cửa.
Hai người im lặng một lúc lâu thì Lưu Họa Y mới xoay người lại về phòng bếp, ngữ khí bình thản nói: “Muốn ăn không?”
“Ừm, muốn.”
Nghe thấy câu trả lời của Lâm Thành Nhân, Lưu Họa Y thuận tay lấy một quả trứng khác trong giỏ cho vào nồi.
Lâm Thành Nhân cũng cởi mấy cúc áo bước lên lầu.
Vốn dĩ Lưu Họa Y muốn làm một bát mì trứng cho mình, ai ngờ Lâm Thành Nhân lại quay về, mà anh chắc là vẫn chưa ăn cơm. Lưu Họa Y nhìn những sợi mì trong bát đã nở hết thì ánh mắt tối sầm lại.
Rửa sạch sợi mì, chiên trứng, thêm ít sợi rau ăn kèm, lại vắt thêm một ly nước trái cây, sau khi mọi thứ đã xong xuôi thì cô bưng hết đồ ăn lên bàn. Lâm Thành Nhân xuống lầu, ánh mắt Lưu Họa Y rũ xuống, trên mặt cô phủ một tầng màu xám tro, cúi đầu nói: “Ăn thôi.”
Giống như một bộ phim câm, từ khi ngồi vào bàn ăn đến khi ăn xong, không ai nói với ai một lời nào.
Lưu Họa Y gặp một đũa mì chậm rãi ăn, mấy sợi tóc ở trên trán xõa xuống làm che mất đôi mắt của cô khiến anh không nhìn thấy được sự mờ mịt và buồn tẻ trong ánh mắt đó.
Đột nhiên Lâm Thành Nhân nhớ tới lần đầu tiên gặp cô.
Lưu Họa Y lúc đó chắc chắn sẽ phản bác anh, đấu võ mồm cùng anh, nếu có bị anh làm cho tức giận thì cũng quật cường không rơi nước mắt. Mà Lưu Họa Y bây giờ thờ ơ lạnh nhạt, anh nói gì làm gì cũng không thèm tức giận.
Trước đây anh muốn làm cô không vui, muốn trả lại tất cả những đau đớn hận thù lên người cô, anh phá hủy tất cả những gì cô muốn và những gì cô có.
Phá hủy gia đình của cô, phá hủy nụ cười vô tư hằng ngày trên khuôn
mặt cô, phá hết tất cả rồi nhưng tại sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu như thế này?
Chẳng lẽ đây không phải là những gì anh muốn sao?
Lâm Thành Nhân nhìn cô thật sâu, anh thở dài đặt bát đĩa trên tay xuống.
Quên đi, xem ra hôm nay tâm trạng của cô không được tốt, vẫn nên để hôm khác nói rõ ràng với cô vậy.
“Lưu Họa Y.”
Đột nhiên truyền đến một giọng nói làm hai người đều kinh ngạc, Lâm Thành Nhân khẽ cau mày quay đầu lại.
Hạ Vân Linh đứng ở trước cửa, trong tay cầm một đống đồ này nọ. Khi cô ta nhìn thấy Lâm Thành Nhân ở đây thì hơi khựng lại một lát rồi lập tức cười lên.
Lưu Họa Y không kiên nhẫn nâng mí mắt lên.
“Có việc gì?”
Hạ Vân Linh nhe răng cười rồi tiến lên, không hề nể mặt Lâm Thành Nhân mà lại giơ tay lên tát vào mặt cô một cái.
Lưu Họa Y nhất thời sửng sốt lui về sau, mặc dù không ăn trọn cái tát của cô ta nhưng trên mặt vẫn bị mấy ngón tay quẹt vào, khá đau.
Người phụ nữ này lại nổi điên cái gì không biết.
“Hạ Vân Linh, cô lại phát điên chuyện gì thế?” Lâm Thành Nhân đứng lên đẩy cô ta ra xa.
“Thành Nhân!” Cô ta giữ được thăng bằng thì lập tức hét rống lên. “Anh có biết Lưu Họa Y đã làm gì sau lưng anh không?”
Hạ Vân Linh tức điên lên, Lâm Thành Nhân vẫn chưa nghe hết lời cô ta nói thì đã đẩy cô ta ra xa.
“Tôi làm chuyện gì?” Lưu Họa Y xoa xoa cái má hơi đỏ lên của mình, cô lạnh lùng hỏi lại.
Thật vất vả mới được sống yên ổn hai ngày như vừa rồi, người phụ nữ điên rồ này không biết lại muốn gây sức ép gì.
“Lưu Họa Y, trước đây tôi đúng là không biết cô vô liêm sỉ như thế này đấy. Cô đã làm ra chuyện mất mặt như vậy mà còn dám ở lại nhà họ Lâm, cô đã lên giường với loại đàn ông dơ bẩn đó mà vẫn còn quang minh chính đại sống ở đây, đúng là mất mặt mà. Nếu tôi mà là cô thì chắc chắn tôi sẽ nhảy sông tự vẫn rồi.”
Vẻ mặt trào phúng của cô ta khiến Lưu Họa Y ngẩn người, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cô lên giường với loại đàn ông dơ bẩn?
Là chuyện khi nào vậy, tại sao ngay cả cô còn không biết?
Hạ Vân Linh vừa nói xong thì trong lòng Lâm Thành Nhân cũng biết cô ta chuẩn bị nôn ra mấy lời khó nghe gì.
Anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lưu Họa Y rồi ngồi xuống ghế, nhướng mày nói với cô: “Ngồi xuống đi.”
Lưu Họa Y rất nghi hoặc nhưng vẫn ngồi xuống.
“Nói tiếp đi.” Lâm Thành Nhân lạnh nhạt nói.
Hạ Vân Linh thấy anh mở miệng còn tưởng rằng anh đang chờ cô nói ra hết mọi chuyện, lại không ngờ rằng Lâm Thành Nhân chỉ đang chờ cô nói cho hết thôi.
“Nói ra thì đúng là mất mặt chết người nhưng vẫn phải nói ra để anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, Lưu Họa Y lẳng lơ lên giường cùng với một người đàn ông không ra gì.”
Hạ Vân Linh mải miết nói không ngừng, Lưu Họa Y càng nghe càng tức giận, vừa chuẩn bị định đứng lên thì bị Lâm Thành Nhân ấn tay cô lại.
Cô sửng sốt, không biết Lâm Thành Nhân muốn làm gì?
“Cô ta đã cắm sừng anh to như thế, nếu để người khác biết được thì sẽ nghĩ anh thế nào.”
“Loại phụ nữ như cô ta cơ bản không xứng làm dâu trong nhà họ Lâm.”
Hạ Vân Linh vô cùng phẫn hận nói.
“Cô ấy không xứng thì cô xứng sao?” Lâm Thành Nhân nhướng mày, ánh mắt sắc bén như băng đạn bắn về phía Hạ Vân Linh.
"Em..."
“Tại sao cô lại biết những chuyện này?” Lâm Thành Nhân đứng lên, bước từng bước lại gần Hạ Vân Linh.
Một cỗ khí lạnh tràn ra trong không khí, ánh mắt Lâm Thành Nhân vô cùng sâu lắng, toàn thân tỏa ra khí thế dọa người khiến Hạ Vân Linh lắp bắp không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh bước một bước, cô ta lùi một bước.
Lâm Thành Nhân bắt lấy cô ta kéo về phía trước, Hạ Vân Linh như chết lặng tại chỗ.
Anh dùng sức bóp mạnh cắm cô ta, đôi mắt tối sầm lại.
“Tất cả những chuyện này đều do cô lên kế hoạch có đúng không?”
“Cô trăm phương ngàn kế hãm hại Lưu Họa Y chỉ vì vị trí cô chủ trong nhà họ Lâm phải không? Hoặc cũng có thể... cô và bố cô còn muốn nhiều hơn nữa?”
“Cô muốn tất cả tập đoàn Khánh An sao?” Anh cười lạnh, rồi gắn từng tiếng từng tiếng một không cho Hạ Vân Linh cơ hội được mở miệng.
Đột nhiên trong lòng cô ta khẽ chấn động, có một dự cảm xấu được từ từ dâng lên.